Thu hồi phong đao, Trọng Thu lấy ra một ống thuốc tiêm vào cánh tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai thân ảnh đã dần dần đi xa, sung sướng cong môi.
Quản hắn là cái gì, bắt lại không phải là được rồi sao?
Mới sáng sớm hôm sau Ngụy Húc chạy đến tìm đến Diệp Chi Châu, thái độ tích cực đến quá phận, mà lúc ấy Diệp Chi Châu vừa lúc tỉnh dậy, đang dùng sức đá Trọng Thu nửa đêm lén lút bò lên giường cậu xuống dưới đất.
Tình cảnh có chút xấu hổ.
Trọng Thu trực tiếp chào hỏi bằng phong đao, “Hồi nhỏ cô giáo không dạy cậu trước khi vào phải gõ cửa hả?”
Ngụy Húc nghiêng người tránh thoát, ánh mắt đảo qua cổ áo lỏng lẻo của Diệp Chi Châu, không được tự nhiên dời tầm mắt, nghiêm mặt nói, “Từ nhỏ đến lớn, tôi vào phòng Tiểu Thần chưa từng phải gõ cửa, Tiểu Thần cũng chưa từng yêu cầu.”
Màu mắt Trọng Thu bắt đầu biến vàng, “Từ hôm nay trở đi em ấy sẽ yêu cầu.”
Diệp Chi Châu càng tức giận hơn, trực tiếp xuống giường đè anh lại nhét vào một viên thuốc, sau đó nhìn về phía Ngụy Húc, âm trầm nghiến răng, “Anh đã đến rồi, cũng vừa lúc, Phương Vân Khải có chút vấn đề, anh đi giúp đám Nghiêm Chính mang người đến viện nghiên cứu đi.”
Ngụy Húc nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, chỉ là bị bồi bổ quá mức, phải làm một số kiểm tra, thiết bị trong viện nghiên cứu của Trọng Thu rất đầy đủ, sẽ có kết quả nhanh thôi.” Diệp Chi Châu quét mắt nhìn hắn, hỏi, “Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/759906/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.