Tập thể thái y lại một lần nữa quang lâm Vĩnh Diên điện, điều đáng mừng chính là, lần này Yến Minh Vĩnh không có ngất đi, y gắt gao nắm tay Diệp Chi Châu, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm cậu, mặc dù trầm mặc nhưng rất thanh tỉnh.
Bắt mạch châm cứu viết phương thuốc nấu dược, nhóm thái y đối với một loạt trình tự này đã quen đến không thể quen hơn, những lời dặn dò cũng không biết đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều kiên trì lặp lại những lời lẽ tầm thường đó, “Điện hạ phải tránh cảm xúc quá lớn, nửa tháng này cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, phương diện đồ ăn nên lấy thanh đạm làm chủ, tốt nhất là …”
“Câm miệng.” Yến Minh Vĩnh rốt cục mở miệng, chẳng qua vừa mới mở miệng là đuổi người, “Đều đi ra ngoài cho ta, một người cũng không được lưu lại. Đức An, đóng cửa điện, ai tới cũng không tiếp!”
Nhóm thái y ngậm miệng, vội thu thập hòm thuốc lui về phía sau rời đi, không dám nói nhiều thêm một chữ.
Trong điện chỉ còn lại Yến Minh Vĩnh cùng Diệp Chi Châu, Diệp Chi Châu thấy sắc mặt y tái nhợt bộ dáng suy yếu, nhịn không được lo lắng tiến lên giúp y đắp chăn, giật giật bàn tay đang bị nắm, “Ta không đi đâu cả, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng cố gắng chống đỡ.” Mới vừa tìm được người yêu lại thiếu chút nữa làm đối phương tức chết, cậu cũng thực hoảng.
Yến Minh Vĩnh vẫn nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt môi tím xanh, hơn nữa biểu tình vặn vẹo, y như một tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/759888/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.