“Đừng rời bỏ em mà, đừng mà... đừng lên chiếc xe kia, chị —— “
Sau một tiếng la to, Diệp Chi Châu tỉnh lại từ trong trí nhớ nặng nề sền sệt, lệ trong hốc mắt không khống chế được mà rơi xuống, cả người toàn là mồ hôi lạnh. Tình cảm ép chặt đến mức thở không nổi này chính là tình cảm mà nguyên chủ vẫn luôn chịu đựng sao... Cậu không tiêu cự nhìn về Vân Kha đang lo lắng ở trước mắt, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng đau.
Lớn lên trong viện mồ côi lần đầu tiên cậu biết được sự vui sướng của những đứa trẻ có cha mẹ yêu thương là như thế nào, nhưng cũng trong nháy mắt biết được cảm giác thống khổ khi phải trơ mắt nhìn người thân chết đi là như thế nào... Quá đau, đau đến mức không muốn sống tiếp nữa.
Vân Kha bị cặp mắt vô thần của cậu nhìn mà trái tim co chặt, cúi đầu dán trán vào khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cậu, hôn nhẹ vào lỗ tai cậu, trầm thấp an ủi, “Đừng sợ, đều là giấc mộng, đã qua rồi, sau này anh sẽ ở bên em.”
Cậu dần hoàn hồn, không nhịn được mà vươn tay ôm chặt lấy Vân Kha. Vân Kha, anh có biết không, anh chính là người thân cuối cùng mà trên cõi đời này Đỗ Dương luôn lưu luyến, tại sao anh không đối xử tốt với cậu ấy một chút, tại sao...
Nước mắt nhỏ xuống áo, sau đó thẩm thấu vào vải vóc, lành lạnh lưu lại trên làn da.
Cảm nhận được sự đau khổ và bất lực của cậu, lòng thương tiếc của Vân Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/254543/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.