Chất lỏng tanh tưởi ăn mòn rớt trên mặt gã, móng tay sắc bén cào rách lớp áo của gã. 
Tứ chi truyền đến từng cơn đau đớn khiến Lâm Mục sống dở chết dở, con ngươi tan rã của gã không hề che đậy hận ý ngút trời, trong cổ họng miễn cưỡng phát ra âm thanh khàn khàn. 
“Đồng Tử Thừa… Chỉ cần… Tao qua được ải này…” 
Thành phố S, tòa nhà dân cư cũ. 
Một đứa bé trai có dung mạo tinh xảo tuấn mỹ đang đứng bên cửa sổ gỉ sét. 
Trên người đang mặc bộ áo ngủ có hình ba chú gà con, cùng với con gấu nhồi bông đang ôm trên tay kia, giờ trông nhóc mới thực sự quay về với tuổi thật của bản thân, dễ thương muốn chớt. 
Nhưng khí thế xung quanh nhóc vô cùng âm lãnh cộng thêm cái mặt âm u không chút biểu tình khiến người ta nhìn mà sợ. 
Da thịt tái nhợt gần như trong suốt, trên nhón tay cái và ngón trỏ không biết từ lúc nào quấn đầy những sợi tơ trong suốt, giống như mạng nhện hiểm độc, thoáng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. 
Gió lạnh thổi vù vù xuyên qua khe hở của cửa kính bị bể, làm thổi tung vạt áo ngủ của nhóc. 
Không biết qua bao lâu, nhóc con nhíu mày lại, khẽ lầm bầm “Lại để chạy mất…” 
Khí lạnh quanh thân nhóc càng dày đặc thêm mấy phần. 
Lúc Lê Hi quay trở lại thì Yến Mộc Dương đã chui vào chăn ngủ. 
Nhìn lông mi của nhóc khẽ rung rung là biết đang giả vờ ngủ. 
Đưa tay sờ bàn chân lạnh buốt của nhóc cùng với cái chăn không chút độ ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-tinh-dich-muon-cong-luoc-ta/1565983/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.