"Vô cùng ngu xuẩn!"
Kèm theo tiếng xe lăn, cửa điện mở rộng ra, một ám vệ đẩy Lê Hi từ cửa đi vào.
"Thái Tử điện hạ!" Có người kinh ngạc la lên.
Mọi người đều biết sau khi bị thương, Thái Tử bởi vì không thể ngưng tụ được Thú Hồn mà trốn trong tẩm không muốn gặp ai. Hơn nữa thở dài và tiếc nuối trong mắt các vị Thánh Thủ quốc y khi nói đến hắn cũng đã chứng minh hắn không còn thuốc cứu chữa.
Mấy ngày nay, Quốc Vương thường xuyên triệu kiến các vị trưởng lão mật đàm, ngay cả mẫu tộc của Đệ Nhất Vương Phi và Đệ Nhị Hoàng Phi cũng liên tục có dị động.
Hầu như toàn bộ thủ đô đế quốc đã biết được vị trí Thái Tử này sắp đổi người, nhưng ai có thể nghĩ tới, hắn vậy mà xuất hiện vào thời điểm này.
"Nơi đây hình như không phải nơi Thái Tử điện hạ nên tới." Trưởng lão tài vụ mở miệng gây khó dễ.
Ông là cha của Đệ Nhị Hoàng Phi, đương nhiên khinh bỉ Lê Hi.
"Với tư cách là Thái Tử, đồng thời hưởng thụ vinh quang từ địa vị tôi cũng cần phải gánh vác trách nhiệm tương đương." Lê Hi ngữ khí ôn hòa, nhưng cũng không dung.
"A" Trưởng lão tài vụ hừ lạnh một tiếng, phát ra nụ cười không rõ ý nghĩa. Mà các thần tử khác trong đại điện mắt sáng lên, thỉnh thoảng nhìn về phía hai chân đang đắp thảm của Lê Hi.
Bọn họ đều xem thường.
Vốn là Thái Tử có thể đạt được sự tôn trọng từ bọn họ cũng bởi vì thiên phú vô song cùng với tiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-tinh-dich-muon-cong-luoc-ta-2/200714/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.