Chương trước
Chương sau
Đó là tiếng nổ từ ma đạo khí, làm một cơ giới sư, Giang Lạc vô cùng mẫn cảm với loại thanh âm này. Gã rõ, giờ khắc này, ở chỗ sâu trong ngục giam nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ gã có thể thừa dịp rối loạn mà chạy đi!
Tâm tư Giang Lạc khẽ động, lập tức ở trong đầu kêu gọi Bạch Hổ yên lặng đã lâu, cùng lúc đó, gã lần nữa phát động Thú Nguyên Lực dự trữ đã lâu tính toán phá tan xiềng xích.
Mấy ngày nay, gã đã nghiên cứu rõ ràng cái còng tay cấm Thú Nguyên Lực, đợi chính là một cơ hội có thể đục nước béo cò như này.
10% 5% thực tốt!
Trước mắt Giang Lạc sáng lên, theo tiếng nghiền nát của kim loại, gã rốt cuộc thành công thoát khỏi.
Như cũ cuộn mình trong góc, gã nhìn bóng lưng những tên tù nhân dơ bẩn xấu xí, trong tay ngưng kết ra Thú Nguyên Lực không ngừng phun ra nuốt vào.
Thoát đi dĩ nhiên là quan trọng, nhưng trước khi rời đi gã còn có chuyện cần làm.
Đó chính là tự tay kết thúc tánh mạng những tên súc sinh này, dùng máu rửa sạch sỉ nhục.
Còn Trình Hoàn, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bọn họ còn nhiều thời gian.
Mà hiện tại, lực chú ý của những người khác dừng lại ở tiếng động, sôi nổi đưa cổ nhìn ra ngoài, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hoàn toàn không phát hiện vận mệnh sắp buông xuống.
Móng tay sắc bén mang theo hận ý, xé nát thân thể bọn họ, giống như là máy thu gặt sinh mệnh.
Lại không chút nào phát hiện, bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau, một bóng đen đứng sau gã, hứng thú nhìn hết thảy. Mà Bạch Hổ cũng bị dọa đến im như thóc, cũng không dám lộ ra mảy may.
Tẩm cung Thái Tử, Lê Hi nghe Tà Ảnh hồi báo hài lòng gật đầu:"Đều thoát là tốt rồi, tiếp tục ẩn nắp, không được lộ ra gì hết. Mặt khác, nhớ kỹ nhắc nhở Quốc Vương hai nước Khải Tát và Lạc Nhật, Giang Lạc và Đệ Nhị Hoàng Phi cũng không phải là người lương thiện, chung quy cũng phải cần thủ đoạn hạn chế"
"Đã rõ." Tà Ảnh đáp trả, sau đó rời tẩm cung Thái Tử.
- --------------------
Sự kiện ám sát mang tới phản ứng dây chuyền thật lớn, Hoa Vân đế quốc tuy nhìn như không sao, nhưng cuối cùng vẫn là mất đi một quý tộc thế gia nghìn năm nội tình và tài phú, thậm chí phần tài phú này còn rơi xuống tay nước khác.
Hai nước khác cũng tổn thất nặng nề. Vì giết Lê Hi, lần này bọn họ cơ hồ dốc hết sức mạnh cả nước, phái ra mười lăm cường giả đỉnh, cũng chỉ tay không mà về.
Mười tên Thú Vương tại chỗ bỏ mạng, năm người còn lại cũng bị thương thảm trọng, trong hai mươi năm tới không cách nào khỏi hẳn.
Mà trong những thú vương đã chết, có bảy tên bỏ mạng trong hoàng cung Hoa Vân đế quốc, ba người khác là trên đường về trọng thương khó trị. Mà những người chết đi lại vừa khéo đều là người Khải Tát đế quốc.
Vừa khéo như thế làm cho lòng người không tự chủ được sinh lòng nghi ngờ, mà tiếp theo là mẫu gia Đệ Nhị Hoàng Phi thoát đi đi tị nạn lại qua Lạc Nhật đế quốc càng là ám hiệu thứ gì đó.
Mọi người đều biết, Đệ Nhị Hoàng Phi mang theo gia tộc vừa vào Lạc Nhật đế quốc, liền được quốc vương Lạc Nhật triệu kiến. Thậm chí không tới mười ngày, đã truyền ra tin vui. Nói quốc vương Lạc Nhật và Đệ Nhị Hoàng Phi vừa gặp đã thương, cuối cùng không để ý lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội),không quan tâm mọi người nghị luận gì, phong làm Vương phi.
Đại điển mười dặm đều là trang trí đỏ chói, càng có thể thấy được mẫu gia giàu có.
Khải Tát đại đế vì vậy lòng sinh khúc mắc, liên minh giữa hai nước triệt để sụp đổ. Mà Hoa Vân đế quốc thừa cơ khôi phục nguyên khí (nghỉ ngơi lấy lại sức) mượn quy lực Thú Vương được thần phù hộ, ngược lại chiêu được không ít người tài vì hoàng thất mà cống hiến sức lực.
Trong lúc nhất thời, tam quốc to lớn, nhưng lại bình tĩnh rất nhiều.
Trong hoàng cung Khải Tát đế quốc, Khải Tát đại đế nhìn Giang Lạc - một trong những người thừa cơ hỗn loạn chạy trối chết theo tâm phúc về, cho gã hai con đường, chết hoặc là khế ước nô lệ.
Giang Lạc vì mạng sống, lựa chọn cái thứ hai.
Khải Tát đại đế hài lòng gật đầu, sai người mang gã đi.
Thực ra Giang Lạc là một kỳ nhân, đại đế Khải Tát sớm nghe thấy, sỡ dĩ vội vả uy hiếp gã thần phục chẳng qua là nhìn trúng con Bạch Hổ gã khế ước.
Năm đó, tổ tiên đại hiền giả hoàng thất Khải Tát từng tiên đoán người khế ước Bạch Hổ nhất định có thể thành thần. Cho nên Khải Tát đại đế tin tưởng không nghi ngờ tự nhiên phải thừa dịp Giang Lạc còn nghèo túng nhanh chóng đem người thu vào tay.
A, dù cho Hoa Vân có một Thái Tử được thần chiếu cố thì sao? Khải Tát gã sẽ bồi dưỡng được một vị thần mới, hơn nữa là một vị thần nô lệ mà hoàng thất có tùy tiện sai sử.
Khải Tát đại đế nghĩ, nhịn không được điên cuồng cười.
Mà Giang Lạc bị ám vệ mang đi, một lần nữa thể nghiệm cảm giác bị khuất nhục.
Bởi vì nhỏ yếu, bởi vì ti tiện, gã lúc nào cũng phải thừa nhận cảnh ngộ như vậy, luôn luôn bị những người nắm quyền cao cao tại thượng coi như quân cờ mà sử dụng đùa giỡn.
Hận ý thấu xương sớm sâu tận xương tủy, nhưng gã lại chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Mùi máu trong miệng cũng để cho gã thanh tỉnh không ít.
Trước khi rời đi, gã nhìn thoáng qua phương hướng hoàng cung, âm thầm phát thệ, một ngày nào đó nhất định phải để cho bọn họ nợ máu trả bằng máu!
Rất nhanh, thí luyện địa ngục bắt đầu.
Chiến đấu và giết chóc không thấy ánh mặt trời làm cho Giang Lạc gần như mất đi bản năng làm người, chỉ có thể giống như dã thú trải qua cuộc sống ăn tươi nuốt sống.
Nếu không phải có cừu hận chống đỡ, gã chỉ sợ sớm đã biến thành vũ khí giết người không còn ý thức.
May là cũng không lâu lắm, Giang Lạc nhận được một tin tức.
Khải Tát đại đế định đưa Thái Tử tới học viện đệ nhất đại lục, mong gã có thể ở nơi đó không kiêng nể mời chào nhân tài.
Đệ nhất học viện là học viện nổi danh trung lập tại đại lục, không bị quốc gia nào kìm hãm và cũng là nơi tụ tập thiên tài chân chính. 90% cường giả đại lục đều từng học tại đây.
Nếu như có cơ hội trở thành học sinh trong học viện, không những có thể tạm thời thoát ra khốn cảnh nhận được che chở, thậm chí còn có hy vọng phục khởi nghịch tập.
Vì nơi đó đông đảo nhân tài, đều là thiếu niên có tiếng tăm, thân thế không tầm thường, lòng có khe rãnh (?).
Không có nơi nào có thể so với nơi này thích hợp chiêu mộ thủ hạ, rốt cuộc người trẻ tuổi chính trực lại không đủ tĩnh táo mới dễ dàng bỏ ra thật tâm.
Vì vậy, Giang Lạc trộm thư mời thoát đi đế quốc Khải Tát.
Nhiều lần trải qua hiểm trở, ở một khắc cuối cùng đuổi kịp điển lễ nhập học. Dưới sự trợ giúp của học tỷ hệ y dược vô cùng xinh đẹp dựa vào thực lực trúng tuyển vào học viện.
Sau khi nhập học, Giang Lạc như cá gặp nước, nhanh chóng dựa vào Bạch Hổ trở thành nhân vật làm mưa làm gió, dù là quý tộc tam đại đế quốc trong học viện cũng không thể làm gì gã.
Năm thứ hai Thái Tử được Khải Tát đại đế đưa đi học, càng là bị gã hung hăn dẫm dưới chân.
Không tới hai năm, gã nhất cử trở thành thủ tịch (người đứng cao nhất),trở thành học trò của các trưởng lão.
Gã tưởng rằng tam quốc hoàng thất nhất định sẽ bởi vì vậy mà kiêng kỵ gã, kết quả đều là xem thường.
Khải Tát đại đế ỷ vào khế ước chủ tớ, chẳng qua chỉ coi gã là một con chó bỏ chạy.
Mà Lạc Nhật quốc vương càng là không để gã vào mắt, con gái riêng của Vương Phi có tồn tại khế ước phu thê với gã, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (có phúc cùng hưởng có họa cùng chia),Giang Lạc chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót.
Còn Lê Hi, hắn chỉ mong sao Giang Lạc sôi động một chút, đệ nhất mỹ nữ cũng tốt, thiếu niên tuất kiệt đã từng không rõ nội tình ỷ vào thực lực tuyệt đối khi dễ Hoa Vân cũng tốt, lúc này đây, vừa vặn mượn tay Giang Lạc để bọn họ tập trung cùng một chỗ, một lưới bắt hết!
Mà Giang Lạc trôi qua cuộc sống nhẹ nhõm trong lòng cũng nghĩ, trong mười năm, gã nhất định nắm chặt tam đế quốc trong lòng bàn tay.
Thưởng thức huy chương trong tay, trong lòng gã sinh ra không ít tính toán.
Vì vậy, dựa vào Thú Hồn Bạch Hổ và thiên phú cơ giới sư, Giang Lạc ở đệ nhất học viện tìm được tiểu đệ gia thế không tầm thường, còn có đông đảo hồng nhan tri kỷ đứng đầu là đệ nhất mỹ nhân. Thậm chí còn chiếm được lời ca ngợi 'Chiến thần Bạch Hổ'. Nhưng thành tựu mà gã sỡ hữu nhìn như không tầm thường lại vẫn như cũ không so được với Lê Hi.
Sau sự kiện 'Thí Thần', Hoa Vân quốc vương nhất thời cảm thấy bản thân đã cao tuổi, đem quyền hành đế quốc toàn bộ giao vào tay Lê Hi. Mà Lê Hi cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉnh lý đế quốc vô cùng tốt.
Tuy mất đi một thế gia tài phiệt, nhìn như tổn thất rất lớn, nhưng nền kinh tế quốc dân đế quốc lại trở nên càng thêm giàu có, thậm chí có một thế gia mới nhanh chóng quật khởi thay thế thế lực vốn là thế gia của Hoàng Phi.
Hơn nữa có Ngự Thú Bảo Điển thú hồn đứng đầu tồn tại, lại là người có khế ước cộng sinh với Thần Thú, Lê Hi thăng cấp không tồn tại bất kỳ cái gì chướng ngại, chỉ cần đủ hồn lực, là có thể đột phá. Điều này làm cho Lê Hi là một tồn tại độc nhất vô nhị trong thế hệ trẻ đại lục.
Giang Lạc ghen tị không thôi, càng thêm quyết tâm rèn luyện bản thân, rốt cục khi gã 20 tuổi đột phá gông cùm xiềng xích tấn chức Thú Hoàng.
Hơn nữa còn là người đầu tiên hai mươi tuổi đạt được Thú Hoàng!
Thú Hoàng là cảnh giới cao nhất của Thú Hồn Sư, toàn bộ Ngự Thú đại lục cũng chỉ có 10 người. Mà Giang Lạc tuyệt đối là người trẻ tuổi nhất, thậm chí còn được đám người coi là người có khả năng có thể đột phá cực hạn của nhân loại trở thành thần.
Giang Lạc vì vậy mà tự mãn, thậm chí khi sư trưởng hỏi muốn đi hiệp hội Thú Hồn Sư nào tiếp nhận phong hào liền yêu cầu trở về Hoa Vân đế quốc. Vì ở trong mắt Giang Lạc, nơi này là nơi bắt đầu mọi gian khổ, cũng là ngọn nguồn gây ra bi kịch cho gã, cho nên gã quyết định ở chỗ này phục khởi, nhặt lên từng mảnh từng mảnh lòng tự tôn bị giẫm lên ở chỗ này, hung hăng nghiền nát kẻ thù!
- ---------------------------
Hoa Vân đế đô
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Giang Lạc và sư trưởng đã đi tới đây được năm ngày. Cách nhiều năm, Hoa Vân đế đô đã hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác. Vẫn là đường phố rộn ràng, nhưng khu dân nghèo nguyên bản giấu dưới thành phố náo nhiệt đã biến mất, trở nên rực rỡ hẳn lên.
Mà những người đế đô trên đường, dù là quý tộc hay bình dân, trên mặt của họ đều là mỉm cười tràn đầy hạnh phục. Câu nói đầu tiên khi gặp mặt chào hỏi cũng là tràn đầy ý tứ cảm kích:"Thần Thú tại thượng!"
"A" Cột chặt thắt lưng tinh xảo, Giang Lạc cười khẩy. Thần Thú nếu thực nguyện ý che chở vạn dân, gã cũng sẽ không bi thảm tới giờ. Những bình dân vô tri ngu si chẳng qua chỉ là bị Trình Hoàn lừa dối mà thôi.
Hôm nay chính là ngày gã thụ phong, gã đã chuẩn bị xong, không chỉ muốn chiêu cáo thiên hạ biểu hiện thực lực cường hãn của mình, còn ở trước mặt mọi người tuyên chiến Trình Hoàn, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn.
Giang Lạc nghĩ nghĩ, mở cửa phòng cùng đạo sư cùng nhau tới hiệp hội Thú Hồn Sư "Phong Thần điện", nhưng khi lên lầu lại thấy hai người.
Bên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, một nam nhân cao lớn đang có chút chần chờ đứng ở nơi đó, trong lòng còn ôm một thanh niên tuấn mỹ tinh tế.
Thanh niên tựa hồ không tiện đi lại, nhưng ngũ quan xinh xắn so với đệ nhất mỹ nhân đại lục còn hơn 3 phần. Nhất là cái loại khí thế thượng vị giả, làm cho người ta không thể không sinh lòng khuất phục.
Tựa hồ nghe đến tiếng vang, hắn quay đầu nhìn thoáng qua. Trong nháy mắt đối diện Giang Lạc, môi của hắn câu ra độ cung ôn nhu mà Giang Lạc không thể nào mơ tới...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.