Căn cứ Bắc Hải có nhiều cường giả trấn giữ như vậy, vì sao một năm này vẫn chết nhiều người có dị năng như vậy. Rất nhiều người đềukhông phải là bị Zombie giết chết mà là bị chút động vật cùng thực vật biến dị giết.
Muốn chinh phục Zombie, xem ra so với trước kia dễ dàng rất nhiều. Nhưng muốn chinh phục động thực vật biến dị, lại là con đường rất dài phải đi.
"Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn. đi một bước tính một bướcđi."Cố Liệt đối với Lệ Sâm vươn tay ra: "Ngày mai, chúng ta cứ chạy tới Bắc Hải chìm đi."
Lệ Sâm cầm tay Cố Liệt, cả hai đều từ đáy mắt đối phương nhìn ra sựtin tưởng.
Buổi tối Lệ Sâm cùng Nam Ca nghỉ ngơi cùng một chỗ, cô nhắm mắt lại nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Lệ Sâm thân mật hôn tráncô: "Sao thế?"
Nam Ca khẽ thở dài một cái: "Em cuối cùng vẫn cảm thấy có chuyện gì đó chuẩn bị phát sinh."
Lệ Sâm ôm chặt cô: "Sau tận thế, chúng ta đụng phải nhiều hiểm cảnh như vậy mà mỗi một lần đều bình an đi ra. một lần này nhất định cũngsẽ không ngoại lệ."
Nam Ca tựa ở trong ngực Lệ Sâm, hít thật sâu hương vị lạnh thấu xương trên người anh.
Sau vài ngày, đội ngũ tầng tầng lớp lớp hướg tới Bắc Hải chìm mà xuất phát. Mà ở một ga ra tầng ngầm có kiến trúc cũ rách bên ngoài Bắc Hải chìm cất giấu không ít người. Bọn họ không nhúc nhích, hắc ám chìm ngập mặt bọn họ khiến bọn họ rất nhanh cùng bối cảnh hòa làmmột thể.
Mà một góc của tầng hầm ngầm có một chỗ phát ra ánh sáng. Ở dưới ánh sáng, có vài người hoặc là đứng hoặc là đang ngồi.
Ngồi có hai người, một người chính là người mà Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254774/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.