Lệ Sâm ở thời điểm động viên mọi người trong căn cứ, Nam Ca đứng ở bên cạnh anh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thời điểm Lệ Sâm nói đến chế độ thưởng phạt, Nam Ca vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng.
Về sau Lệ Sâm nói đến chuyện mọi người mỗi ngày cung cấp máu tươi, vừa dứt lời, Nam Ca liền trưng ra vẻ mặt đứng đắn bắt đầu vỗ tay. Trong lòng đều đã cười đến nở hoa luôn rồi.
Quá tốt rồi, cô đã biết Lệ Sâm sẽ không quên cô đâu mà.
Diệp Thiệu chỉ là bác sĩ của cơ sở chính, hiện tại cũng đã là chủ nhiệm của phòng nghiên cứu. Lần này Lệ Sâm triệu tập đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, anh ta bất quá chỉ là dự thính thôi.
Còn như Lệ Sâm nói gì đó thì anh ta cũng không phải là rất quan tâm. Giống như Tông Hạo Hiên ở chỗ xa xa, anh ta đưa mắt nhìn chỉ có mộtmình Nam Ca mà thôi.
Vẫn là động tác của Nam Ca đột nhiên biến hóa, lúc đấy Diệp Thiệu mới phản ứng được nội dung Lệ Sâm vừa nói.
anh ta không khỏi mất khống chế cười rộ lên, Lệ Sâm, anh đây là lấy việc công làm việc tư mà cũng làm quá ngay thẳng rồi đấy. Bản thân mình đã biết rõ, những thứ máu tươi kia nộp lên rồi cũng sẽ tiến vào trong bụng Nam Ca thôi.
Nhưng mà vì sao... Diệp Thiệu lại thấy mấy người có dị năng ở bên cạnh đều là vẻ mặt tiếc nuối vậy. anh ta có thể đoán được, tương laimột đoạn thời gian rất dài, số người vì chuyện mỗi ngày ba người được hiến máu tươi mà vung tay, nhất định không phải là số ít đâu.
Sau khi cười xong, Diệp Thiệu lại có chút buồn buồn. Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân tiến hành đến đây, buổi chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254747/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.