Chương trước
Chương sau
Căn cứ mười bảy trải qua tai họa lớn như thế lại tạm thời đổi chủ, xây dựng lại căn cứ. Công việc trấn an quần chúng và rất nhiều thứ đều đè ở trên đầu vai Thẩm Cầm Nhã, bà ấy bận rộn đến chân không chạm đất, tự nhiên tạm thời không rảnh ôn chuyện với Tần Mộ Yên.

Sau khi xử lý Thẩm Bằng, Thẩm Cầm Nhã quay lại nhìn thoáng qua hai người, tay bọn họ vẫn còn nắm vào nhau.

Tần Mộ Yên lúc này mới phát hiện Lệ Ngạn còn duy trì tư thế bảo hộ mình ở sau lưng vừa nãy. cô lập tức rút tay ra, so với chuyện Lệ Ngạn giải vây cho mình thì chuyện bị Thẩm Cầm Nhã hiểu lầm mới càng làm cho cô căng thẳng.

Lệ Ngạn tiến lên phía trước một bước, hình như cũng muốn giải thích cái gì đó. Thẩm Cầm Nhã lại khẽ cười cười: "Các con trước tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, thuận tiện dàn xếp cho các bằng hữu một chút. Qua hai ngày dì lại tìm Mộ Yên để hiểu rõ tình huống."

Tần Mộ Yên cũng nhìn ra căn cứ mười bảy đang bận rộn hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm. Bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện nên đành phải gật đầu, trước khi Thẩm Cầm Nhã đicòn đi lên phía trước hai bước, ngập ngừng nói: "Mẹ... Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ việc bảo bọn con."

Thẩm Cầm Nhã không có xoay người, thân thể cứng đờ lại. một tiếng gọi mẹ của Tần Mộ Yên dẫn ra quá nhiều hồi tưởng.

Nụ cười trên mặt bà không biết là mừng rỡ nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn, tiếng nói run lên nhè nhẹ. Bà còn dùng sức gật đầu: "Các con có tác dụng lớn nhất mà, không nói nữa, mẹ đi trước đây."

Chờ Thẩm Cầm Nhã đi xa, Lệ Ngạn nhìn về phía Tần Mộ Yên cũng nhu hòa cười: "Chắc là dì cóchút mất mặt, tuy nhiên tháo gỡ hiểu lầm là tốt rồi. Bây giờ chúng ta trở về thôi."

Tần Mộ Yên ngơ ngác gật đầu, vốn là dung mạo rất linh động, hiện tại thay đổi trở nên manh manh.

Vui vẻ bên miệng Lệ Ngạn thủy chung luôn không có tiêu tán, cùng Tần Mộ Yên song song đi cùng một chỗ thì thầm nói chuyện. Bọn họ rất quen thuộc căn cứ mười bảy, muốn tìm chỗ ở dàn xếp cho người trong nhóm cũng không phải là vấn đề khó khăn. nói sau đi, Lệ Ngạn rất bất đắc dĩ đấy. Lệ Sâm cùng Nam Ca cứ thế mà đi, mấy chuyện này sẽ phải để lại cho mình rồi. Cậu không xử lý thì còn có thể là ai chứ?

Tần Mộ Yên nghe chuyện Lệ Ngạn thương nghị với mình cũng nói đúng trọng tâm đề nghị. Nhưng trong lòng cô liên tục có âm thanh đangchất vấn: Sao cô vẫn còn chưa hỏi xem lời anh ấy mới nói là có ý gì chứ?

cô không khỏi nắm chặt nắm tay, len lén ngắm Lệ Ngạn một cái lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. không thể hỏi. Dưới đáy lòng khuyên bảo bản thân, nếu như cô hỏi mà không chiếm được kết quả mong muốn. Hai người họ khả năng là sư huynh muội cũng không làm được nữa. Mặc dù có chút khổ sở nhưng Tần Mộ Yên thà rằng liên tục nhát gan như thế còn hơn.

Đoạn thời gian Thẩm Cầm Nhã buông tay cô kia là Lệ Ngạn mang theocô. Thời điểm không có dị năng vẫn là anh ấy liên tục bảo vệ. thật ra coi như anh ấy không thích cô thì Tần Mộ Yên cũng không muốn cưỡng cầu anh.

cô chỉ là... Muốn lại ích kỷ một đoạn thời gian nữa...

Lệ Ngạn còn không biết Tần Mộ Yên nghĩ như thế nào, dựa theo đường về của não cậu. không phải là bản thân vừa mới nói chuyện rấtrõ ràng sao? Khẳng định tiểu khói đã hiểu, bây giờ nhìn mặt cô ấy đỏ bừng như vậy, chắc chắn là thẹn thùng rồi.

Bên ngoài trụ sở khí thế ngất trời, bên trong gian phòng của Lệ Sâm cùng Nam Ca lại ngăn cách hết thảy.

Nam Ca là Lệ Sâm ôm trở về, vừa nãy chiến đấu quá thảm thiết. anhchỉ biết là Nam Ca tỉnh lại nhưng chưa kịp kiểm tra trên người cô có ngoại thương khác hay không. Vì vậy sau khi không nói một lời mà ôm Nam Ca đi vào, anh liền khóa cửa lại. Sau đó ôn nhu thả Nam Ca lêntrên giường liền bắt đầu thoát quần áo cô.

Nam Ca là ở bên trong cái bụng của đồ khốn nạn kia đi một vòng, trênngười bẩn muốn chết. Mặc dù cô ngửi không thấy nhưng cũng rất là ghét bỏ. thật sự cô có chút sợ hãi Lệ Sâm phát hỏa, dù sao tình huống vừa nãy nguy hiểm như vậy. Vì vậy trong lúc đầu óc còn sững sờ, côtùy ý để Lệ Sâm cởi toàn bộ quần áo của mình.

Trong phòng có nước cùng vật tư, dù sao những em gái kia đều đặc biệt thích Nam Ca. Tất cả vật gì có đều chuẩn bị gần như đủ hết chocô.

Lệ Sâm thoát quần áo Nam Ca phải dùng rất lớn sức lực mới dời đi ánh mắt từ trên thân thể mỹ lệ của cô, rơi ở trên mặt.

Nam Ca vẫn lờ mờ ngẩng đầu nhìn Lệ Sâm, lại nhìn một chút bộ dáng mình bây giờ. không biết là che mặt tốt hơn hay là che thân thể tốt hơn.

không đợi cô hành động thì Lệ Sâm đã kéo lấy tay cô: "Trước kia lạikhông phải là chưa từng giúp em đổi qua quần áo."

Nam Ca trừng mắt nhìn, cảm thấy lời Lệ Sâm nói giống như có chút đạo lý nha...

"Có phải anh có chút căng thẳng không?" Thình lình cô nói với Lệ Sâm.

"Hử?" Lệ Sâm đã kiểm tra thân thể Nam Ca xong, ngoại thương quảthật có nhưng cơ bản đều đã khép lại. anh lại nhấn nhấn trên khung xương của cô, xác định không có gãy xương mới khẽ yên tâm.

Nam Ca nhìn chằm chằm Lệ Sâm, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như vậy. Vẫn giống ngày xưa, nhưng mà Nam Ca rất nhạy cảm phát hiện ra anhđang khẩn trương.

Người đàn ông này căng thẳng cái gì chứ? Bị cởi sạch là mình mới đúng...

"anh đang căng thẳng." Nam Ca nói lại một lần nữa.

Lệ Sâm giả vờ như không nghe thấy, đứng dậy đi đến nơi hẻo lánh cầm một thùng nước lại đây. Sau đó ý bảo Nam Ca đứng trên mặt đất,anh giúp cô dội nước tắm.

Ánh mắt Nam Ca sáng lên, cũng không thèm truy cứu vì sao Lệ Sâm lại căng thẳng. cô vội nhảy nhảy xuống đất còn sáng long lanh nhìn Lệ Sâm: "Có người hầu hạ tắm vòi hoa sen!"

Lệ Sâm lại càng bất đắc dĩ hơn, giờ cao thùng nước kia giúp Nam Ca tưới thân thể. Từ đầu đến chân, rất nhanh Nam Ca liền thay đổi thành sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm.

một lát sau toàn thân Nam Ca sảng khoái, thời điểm "Tắm vòi sen" cònkhông khỏi hừ hừ hát.

Lệ Sâm thấy cô sợ nước vào mắt, liên tục nhắm lại. Mà chính mình lại ở gần cô trong gang tấc, mỗi một chỗ trên người cô, bản thân anhcũng được nhìn thấy rõ ràng.

Nam Ca nói không sai, Lệ Sâm đang căng thẳng. Tuy nhiên không phải là sợ hãi mà là có một loại hưng phấn mơ hồ. Mặc dù tuổi anh cũngkhông còn nhỏ nhưng mà xao động thời kỳ trưởng thành xuất hiện ởtrên người anh rất ít. hiện tại đối mặt với cô gái mình thích, anh có thể nhịn được mới quái dị.

Nam Ca một bên hừ hừ hát vang, một bên nghịch ngợm. Nước văng tung tóe lên trên người Lệ Sâm nhưng một chút anh cũng không cảm giác được.

Nam Ca lúc này nếu mà mở mắt ra sẽ phát hiện, Lệ Sâm đang khôngnháy mắt nhìn chằm chằm cô. Vệt đỏ ửng chậm rãi từ bên tai lan tràn đến cổ.

thật vất vả tưới xong một thùng nước, Nam Ca vẫn còn chưa thỏa mãn. Lệ Sâm liền túm một cái khăn lông qua, phục vụ toàn thân cao thấp đều tỉ mỉ lau sạch sẽ cho cô. Sau đó lại ôm cô đến trên giường, tay vừa lộn liền xuất hiện một bộ quần áo sạch sẽ, anh lại tự tay mặc quần áo cho Nam Ca.

Nam Ca từ đầu đến cuối đều giống như đứa trẻ ngoan ngoãn, chờ Lệ Sâm hầu hạ mình.

Mặc quần áo xong, Lệ Sâm cũng đổi một thân sạch sẽ sau đó ôm Nam Ca nằm ở trên giường. Nam Ca dựa vào bên cạnh anh, lúc trước cóthật nhiều lời muốn hỏi nhưng bây giờ lại không muốn mở miệng.

Hai người trong lúc đó đã không quan tâm đến bất luận kẻ nào, bất kỳ vật gì.

Nhưng cô không hỏi, Lệ Sâm lại chủ động nói cùng cô: "Phương thức chiến đấu của tôi, tất cả mọi người đã nhìn thấy rồi. Đó là không gian cuồng bạo. Trước kia chiếc xe thiết giáp cũng không hề bị đâm cháy, chỉ là bị tôi thu vào trong không gian." Nếu mọi người đều đã biết những chuyện này, Lệ Sâm tự nhiên cũng không có chuẩn bị gạt Nam Ca.

Nam Ca đàng hoàng tựa trên ngực anh, đầu tóc còn đang nhỏ nước xuống. anh vươn tay ôm lấy Nam Ca, dĩ nhiên là chạm vào mái tóc nửa khô hơi lạnh của cô.

"Hóa ra là như thế... Tôi còn cho là chiếc xe kia đã bị phá hủy đâu..."hiện tại Nam Ca hoàn toàn không quan tâm Lệ Sâm là dị năng gì. Biếtrõ rất lợi hại là được. Thứ cô quan tâm hơn là: "Vậy thì túi máu ở trong xe đâu? Đấy là khẩu phần lương thực của tôi mà!"

Lệ Sâm nhéo nhéo mũi cô, sủng ái cười cười: "Ở trong không gian. Trong đấy bảo tồn cực kỳ tốt, em xác định bây giờ mình còn có thể uống thêm sao?"

Nam Ca nhíu nhíu đôi mày thanh tú, cái mũi cao thẳng cũng nhăn lại: "Gào... hiện tại tôi thật sự không đói lắm, giữ lại về sau uống tiếp đi!"

Lệ Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như là muốn dụ dỗ cô ngủ vậy. Thời điểm Nam Ca mơ mơ màng màng liền nghe Lệ Sâm hỏi: "khôngphải là có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi sao? Tại sao không nóinữa rồi?"

Nam Ca lúc này đã sắp ngủ say, cô lẩm bẩm: "Cũng không có gì, dù sao tôi bình an, anh cũng bình an. Như vậy là đủ rồi... Lệ Sâm..." côco người lại hận không thể dính chặt ở trong ngực Lệ Sâm: "Tôi nghĩ mình muốn ngủ một giấc."

Lệ Sâm nghĩ đến mấy lần trước cô đều nói muốn hôn mê liền bất tỉnh luôn, lần này thế nhưng lại nói muốn ngủ. Có phải đại biểu cho việc côcàng lúc càng giống nhân loại không?

Mặc dù căng thẳng nhưng anh vẫn ổn định giọng nói của mình, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của Nam Ca một chút: "Được, em ngủ đi. Tôi ở chỗ này chờ em."

Nam Ca nghe Lệ Sâm nói, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.cô không thấy được tư thế Lệ Sâm ôm cô giống như ôm bảo bối mất mà tìm lại được. không hề có ý định buông ra.

Nam Ca trong mộng hoàn toàn không cảm giác được thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không cảm giác được tình huống thân thể của chính mình.

Lệ Sâm liên tục che trở, tỉ mỉ chu đáo chiếu cố cô. Lúc này Nam Ca nằm yên tĩnh, cũng không có hô hấp. Lệ Sâm chỉ có thể không ngừng chạm chạm vào cô mới có thể xác định được cô đang ở trong lòng mình.

Vài tiếng đồng hồ sau, Lệ Sâm cũng có chút buồn ngủ. Thời điểm mơ màng chuẩn bị ngủ cánh tay anh ủn Nam Ca một cái lại cảm giác được tim cô đập một nhịp.

Lệ Sâm mạnh mẽ mở mắt ra duỗi tay nhấn ngực cô, nhưng mặc kệanh thăm dò như thế nào, tim Nam Ca cũng không có động tĩnh gì nữa. Nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn yên tĩnh của Nam Ca, trong lòng Lệ Sâm nghi hoặc. Zombie sẽ có nhịp tim sao? Có phải lúc nãy mình ngủ mơ hồ nên nhầm rồi?

Lệ Sâm ở trong phòng canh giữ Nam Ca hai ngày nhưng cô cũng chưa tỉnh lại.

Đám người Thẩm Cầm Nhã mải xây dựng căn cứ cũng ghé qua thăm Nam Ca. Biết rõ Nam Ca còn chưa có tỉnh lại, ai cũng rất là lo lắng. Bọn họ là từng nhóm từng nhóm đến, Lệ Sâm vốn không muốn để cho bọn họ gặp Nam Ca nhưng anh còn phải tìm hiểu tình huống của Nam Ca sau khi tách khỏi anh nên chỉ có thể bất đắt dĩ mở cửa cho bọn họ.

đi theo Thẩm Cầm Nhã đến đây còn có vài trợ thủ của căn cứ, còn có Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa. Lúc trước bọn họ bị thương cũngthật nặng, nhưng giờ căn cứ không thiếu tinh hạch. Lại còn có Diệp Thiệu ở đây, tuy là chỉ có hai ngày nhưng bọn họ đã khôi phục sơ sơ.

hiện giờ mọi người trong căn cứ mười bảy đã nhận định quan hệ giữa Nam Ca với Lệ Sâm không tầm thường. Cho nên Thẩm Cầm Nhã cũng vui vẻ kể những chuyện xảy ra trên đường cho Lệ Sâm.

Lúc Lệ Sâm nghe được Nam Ca có khả năng hấp dẫn Zombie kéo ổn cừu hận, máu cũng sắp đông lại. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt đâu.

Vì vậy anh ngồi ở bên giường Nam Ca truy vấn: "hiện tại thì sao? Ngoài trụ sở còn tụ tập Zombie không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.