Chương trước
Chương sau
Hai chị em Tô Phương cùng Tô Hiển đi theo Lệ Sâm mấy ngày. Nhưng buổi tối mỗi ngày Nam Ca đều cùng Lệ Sâm ở mộtchỗ, cho nên bọn họ cũng không biết là buổi tối Nam Ca không ngủ được.

Giờ phút này bọn họ thấy Nam Ca ngủ còn thông cảm lại đau lòng nói: " Khẳng định là Nam Ca vừa mới cùng Zombie đánh nhau quá mệt mỏi mới ngủ thôi."

Cao Trường Húc trước không thấy tình cảnh Nam Ca cùng Zombie chiến đấu, nhưng mà biết rõ xung quanh siêu thị kia có bao nhiêu Zombie hung mãnh ẩn hiện, ngay cả mình cũng chịu thua thiệt.

Về sau ở trên mái nhà, mặc dù anh ta chỉ nhìn trong chốc lát, nhưng vẫn biết rõ Nam Ca rất dũng mãnh.

Hai người dạng này được nhiều chiếu cố một chút cũng đúng.

Cho nên Cao Trường Húc cườinhẹ nhàng cùng Lệ Sâm nói: "Dù sao chúng ta cũng sắp đến. Tiến vào căn cứ tôi sẽ an bài bảo người ta tìm chỗ ở cho mọi người."

Lệ Sâm vẫn như cũ ôm Nam Ca không buông tay, chờ máy bay ở trong căn cứ dừng hẳn liền cùng Cao Trường Húc nói lời cảm ơn. Ôm cô xuống máy bay.

Tô Phương cùng Tô Hiển đem Lệ Sâm xem như người tâm phúc, đương nhiên là đi theo phía sau anh. Tiểu đội năm người ngược lại xuống cuối cùng.

Lệ Sâm không rời đi luôn, anh ôm Nam Ca, dáng người cao lớn rắn rỏi hỏi Cao Trường Húc: "Sau khi tiến vào căn cứ phải dùng cái gì kiểm tra không?"

Cao Trường Húc cười cười, khoát tay: "Nếu như là người khác, nếu muốn vào phải ở cửa trụ sở cởi quần áo kiểm tra trênngười có vết thương hay không. Chủ yếu căn cứ lo lắng sẽ có người hóa Zombie. Tuy nhiên chúng ta cũng đã đi một đường. Chúng tôi xác định các người là con người, một bước kiểm tra này liền miễn."

anh ta suy nghĩ một chút còn bổ sung: "Tuy nhiên chờ sau khi mọi người dàn xếp tốt, sẽ có người tới lấy máu để thử máu. Bác sĩ trong trụ sở muốn xét nghiệm có bệnh truyền nhiễm hay không."

nói đến sự kiện này, Cao Trường Húc có chút lúng túng. Làn da anh ta vốn hơi đen, giờ phút này còn kèm theo chút hồng: "Tôi cũng không phải là hoài nghi mọi người, nhưng đây là quy củ của căn cứ..."

Tô Hoằng ngược lại cà lơ phất phơ, còn hiếu kỳ nhìn chằm chằm Nam Ca, nào có ai ngủ được nhanh như thế: "Đây đã tính là cái gì, căn cứ chúng tôi bây giờ đang nghiên cứu chế tạo thuốc có thể dò xét ra dị năng trong thân thể con người, rất nhanh có thể thành công!"

Lệ Sâm không khỏi có chút khiếp sợ. không nói đến việc trong căn cứ có bác sĩ. Chỉ nói đến thuốc thử dò xét dị năng cũngkhông thể khinh thường được.

Nếu thật sự nghiên cứu chế tạo thành công, chỉ sợ các căn cứ khác đều muốn tới lấy dùng thử. Đến thời điểm đó, cái căn cứ Tân Bình an phận ở một góc chỉ sợ sẽ không còn thái bình.

Cuối cùng là bị thâu tóm hay là sẽ cường đại hơn. Con đường phía trước khó bề phân biệt.

Tông Hạo Hiên nhíu mày nhìn Tô Hoằng một cái, lạnh lùng nói: "Cùng bọn họ nói nhiều như thế làm cái gì? anh không đi giao nhiệm vụ?"

nói đến giao nhiệm vụ, Tô Hoằng quả thực là có nỗi khổ khó nói. Vật tư anh ta tìm được đều bị Lệ Sâm chèn ép đem đi. Về sau làm thêm bao nhiêu nhiệm vụ mới có thể đem những vật tư này bổ sung trở về đây.

Vì vậy anh ta sờ sờ chóp mũi, mắt đào hoa rũ xuống, so với Cao Trường Húc còn lúng túng hơn: "Tôi... Tôi lần này không điđâu, giúp tôi xin phép lão đại nha."

Sau khi nói xong, anh ta chạy nhanh hơn bất cứ ai. Giống như là rất sợ người khác quản anh ta dùng vật tư đòi lấy vật khỉ gió gì.

Lệ Sâm thấy Cao Trường Húc dặn dò xong mới khẽ vuốt cằm cùng anh ta nói: "Quản lý căn cứ không dễ dàng, chúng tôi sẽphối hợp."

Tân Vũ Hoa còn đưa mắt trông mong nhìn qua Nam Ca, nếu không phải là Cao Trường Húc dùng ánh mắt ngăn cậu lại, chỉ sợ cậu đã sớm đi theo bên cạnh Nam Ca rồi.

Cao Trường Húc cũng không đành lòng nhìn thấy cậu như thế, vốn là cậu chính là người nhỏ tuổi nhất trong đội. Vẫn là người hay khóc nhè, vì vậy anh ta bất đắc dĩ nói: "Vũ Hoa, cậu mang bọn họ tới chỗ ở chỗ đi."

khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Vũ Hoa vừa mới rồi còn như phủ một lớp bụi bẩn, giờ lại mạnh mẽ lộ ra bộ dáng tươi cười sáng lạn giống như ánh mặt trời giữa trưa: "Được!"

nói xong cậu liền tung tăng đi đến bên cạnh Lệ Sâm, còn đưa tay ra: "Lệ Sâm, để tôi ôm Nam Ca cho!"

Lông mày Lệ Sâm nhíu lại sâu hơn, rõ ràng là không thích cậu: "Cậu dẫn đường là được."

Ôm cái gì mà ôm.

Mắt Tân Vũ Hoa đỏ lên, khụt khịt mũi, lưu luyến không rời nhìn Nam Ca một cái. Bộ dáng kia giống như là muốn cùng cô sinh ly tử biệt.

Tuy nhiên cậu cũng không ngỗ nghịch với lời của Lệ Sâm, mang bốn người rất nhanh đã đến chỗ ở.

hiện tại gian phòng trong căn cứ cũng đã được xây rất nhiều, chỗ của bọn họ là ở trung tâm căn cứ. Nghe nói rất nhiều người lãnh đạo của căn cứ đều ở nơi này, lúc Tân Vũ Hoa mang Lệ Sâm lên lầu còn thông qua cửa sổ chỉ cho anh: "Chúng tôi ở tòa building kia, chỗ kia chính là phòng của tôi."

Lệ Sâm nghe cậu nói, cũng không thèm xoay người lại. Chỉ đem Nam Ca đặt ở trên giường trước, còn thuận tay sửa sang lại tóc cho cô, kéo chăn mền đắp trên Nam Ca rồi mới rời khỏi.

Tô Phương cùng Tô Hiển ở tại căn phòng cách vách, Tân Vũ Hoa nói lát nữa sẽ có người đưa vật tư lại đây. Bảo mọi người tạm thời chờ một chút, cho nên hai người kia cũng không tới đây.

Lệ Sâm từ chỗ Tô Hoằng trao đổi được vật tư đều bị Tân Vũ Hoa sắp xếp bỏ vào một cái phòng cất giữ đồ nhỏ ở bên cạnh.

Chờ chăm sóc xong Nam Ca, Lệ Sâm ngồi ở bên giường nhìn Tân Vũ Hoa một cái.

Tân Vũ Hoa còn không biết là có việc gì, tựa ở bên cửa sổ nhìn Lệ Sâm, trong mắt tràn đầy mong đợi. Hai người cứ im lặng như vậy nhìn nhau rất lâu. Cuối cùng Lệ Sâm cũng nhịn không được mở miệng: "Sao cậu còn không đi?"

"đi?" Tân Vũ Hoa lại kinh ngạc: "Tôi đi đâu? Nam Ca còn chưa tỉnh mà."

Lệ Sâm ghét bỏ nhìn cậu: "Chỗ này không cần cậu."

Tân Vũ Hoa ngượng ngùng, dù sao cũng không chịu rời khỏi chỗ: "Lát nữa còn có bác sĩ đến lấy máu để thử máu nha, tôikhông thể rời đi."

nói đến sự kiện này, Lệ Sâm có chút đau đầu.

Bản thân thì không có vấn đề gì nhưng mà Nam Ca là Zombie, máu cô chỉ cần bị mang đi sẽ phát hiện không thích hợp. Làm thế nào giúp cô giấu diếm đây?

Kế hoạch ban đầu của mình là không tiến vào căn cứ, dù sao bọn họ cũng có vật tư, có thể mang Nam Ca trực tiếp rời đi.

Ai biết Nam Ca đột nhiên ngủ, kế hoạch của anh cũng bị đánh loạn. Hơn nữa, anh cũng muốn nhìn một chút có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc thử dò xét dị năng, là bác sĩ dạng gì.

Vì vậy trầm tư một chút, Lệ Sâm giả vờ như rất khó xử cùng Tân Vũ Hoa nói: "Cậu cũng không biết, Nam Ca sợ nhất là rút máu. Nếu mà ở thời điểm cô ấy ngủ lấy máu để thử máu, sau khi tỉnh lại chắc chắn rất đau lòng."

Tân Vũ Hoa trợn tròn cặp mắt, trái tim nhỏ nhảy bang bang.

Đúng vậy, Nam Ca tỷ của cậu cao quý như vậy, sao có thể bị người khác lấy máu để thử máu! nói sau đi, nhìn cô mới khônggiống như là có bệnh truyền nhiễm đâu!

Coi như là có... thì mình cũng phải giúp cô ấy giấu!

Fan cuồng Tân Vũ Hoa cơ hồ là trong nháy mắt đưa ra quyết định: "Tôi đi tìm máu khác đến giúp Nam Ca là được rồi!"

nói xong, không đợi Lệ Sâm nhắc lại cậu cái gì nữa, cậu lập tức từ cửa sổ nhảy xuống luôn!

Dù sao cảnh tượng cậu từ mái nhà nhảy xuống, Lệ Sâm cũng đã thấy. Lần này đương nhiên không có lo lắng cho cậu.

Ngược lại người đi ngang qua bị Tân Vũ Hoa hù dọa thét chói tai hai tiếng, chờ sau khi thấy rõ ràng người mới gào lên với cậu: "Cậu có thể đừng nhảy cửa sổ không! thật sự rất dọa người đấy!"

Trong không khí truyền đến đến tiếng Tân Vũ Hoa cười cởi mở: "Ha ha, tôi nhớ rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý!"

Lệ Sâm cân nhắc, Tân Vũ Hoa này ở trong căn cứ cùng người khác quan hệ còn rất tốt. Ít nhất người khác nói cậu một câu, cậu cũng không có nước mắt lưng tròng.

Tân Vũ Hoa đi lấy máu khác để thử máu cũng rất nhanh, không biết là cậu tìm ai để xin máu, màu máu đỏ rất tươi.

Lệ Sâm chăm chú xem xét một cái, lại hỏi cậu: "Cậu xác định cái này có thể sao?"

Tân Vũ Hoa không e dè gật đầu: "Vừa mới nãy có người muốn tiến vào căn cứ, tôi từ bên ngoài muốn máu của bọn họ rồi cho bọn họ vài chỗ tốt. Đem bọn họ đuổi đi, anh yên tâm đi, dạng máu này, hiện tại ở trong trụ sở khẳng định là duy nhất."

Lệ Sâm tán thành nhìn Tân Vũ Hoa một cái, nghĩ thầm, việc người này biết làm không riêng gì khóc nha.

Bị cậu cùng cầm về là ba cái dụng cụ lấy máu để thử máu, Lệ Sâm sau khi nhìn thấy liền biết dụng ý của cậu.

Đây là chuẩn bị trước khi bác sĩ đến, đem máu cả nhóm đều lấy hết, miễn khả năng tại chỗ lấy máu sẽ lộ tẩy.

Vì vậy Lệ Sâm lại sai khiến Tân Vũ Hoa đi lấy máu Tô Phương cùng Tô Hiển.

Chờ máu của bốn người cùng được đặt ở một chỗ, anh quan sát bốn cái lọ đựng máu mới phát hiện máu người có dị năng cùng người bình thường thực sự không quá giống nhau.

Máu Tô Phương cùng Tô Hiển rõ ràng nhạt hơn một tí, bản thân mình ngược lại nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt.

Tân Vũ Hoa cảm thấy cậu cũng lập công, xoa xoa mồ hôi trên trán. Xách một cái ghế nhỏ ngồi ở gần đầu giường, vừa vặn nhìn chằm chằm mặt Nam Ca.

Lệ Sâm rất là không thích ánh mắt này của cậu, anh bắt đầu không biến sắc nói lời khách sáo.

hiện tại Tân Vũ Hoa đã đem Nam Ca trở thành người của mình cho nên Lệ Sâm cũng thuộc đối tượng cậu tín nhiệm. Rất nhiều chuyện không tiết lộ cho những người khác, Tân Vũ Hoa cũng thật thà nói hết với Lệ Sâm.

Giống như hiện tại cái căn cứ Tân Bình này cũng không phải là chỉ có một phái người lãnh đạo. hiện giờ người trong căn cứ đem bọn họ chia ra gọi là phái dị năng cùng phái bình thường.

thật ra không riêng gì ở bên trong này, ở rất nhiều căn cứ, người có dị năng cùng người bình thường đa số đều có xung đột.

Năng lực người có dị năng càng mạnh, càng đạt được ưu đãi nhiều. Người bình thường đương nhiên không nhịn được. Nhưngkhông thể tranh cãi lại là, người bình thường rất cần sức chiến đấu của người có dị năng.

Ở căn cứ Tân Bình, một phái người có dị năng đã dần dần nắm giữ phần lớn quyền lợi.

Tân Vũ Hoa còn thở dài, rõ ràng là một gương mặt chính thái, lại giả vờ giống như ông chú: "Sở dĩ người có dị năng khôngthể thống lĩnh toàn bộ căn cứ, cũng là bởi vì người tôi và anh vừa nói đến. Bác sĩ Diệp là người bình thường. Bây giờ bất kể là người có dị năng hay là người bình thường khỏe mạnh, đều là bác sĩ Diệp chịu trách nhiệm. Thậm chí anh cũng phát hiện ra, dị năng của chúng tôi so với người bình thường lợi hại hơn, đều là công lao của bác sĩ Diệp."

Nhắc tới cái người bác sĩ Diệp này, Tân Vũ Hoa hiển nhiên thật lòng thích. không giống như thái độ ghét bỏ phái bình thường vừa mới nhắc tới: "Có thể thông qua tinh hạch đề cao năng lực cũng là bác sĩ Diệp nói ra trước. Khi đó tận thế mới đến thời gian không lâu."

Tân Vũ Hoa không ý thức, nói rất nhiều chuyện: "Mặc dù phái dị năng cùng phái bình thường thống lĩnh không phải là do bác sĩ Diệp, nhưng mà anh ấy rõ ràng là đứng bên cạnh đám người bình thường kia, đồng ý cho bọn họ tranh thủ nhiều chỗ tốt. Nghe nói anh ấy vẫn luôn muốn đi về thượng kinh, nếu như không phải là người lãnh đạo hai phái liên tục giữ lại. Chỉ sợ anhấy sớm đã đi rồi."

Lệ Sâm càng nghe Tân Vũ Hoa nói, càng cảm thấy cái người bác sĩ Diệp này không tầm thường. Vì vậy anh hỏi: "anh ta thậtsự là người bình thường?"

Tân Vũ Hoa gật đầu, tiếc hận nói: "Đúng vậy, anh ấy không có dị năng. Nếu như anh ấy có dị năng, dựa vào một tay y thuật kia, ở tận thế nhất định sẽ có thành tựu càng lớn."

hiện tại bị vây ở trong trụ sở Tân Bình này, chỉ sợ nguyên nhân cũng là bị người có dị năng quản chế rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.