Lúc lên lúc xuống như thế, tim Nam Ca đều bị hù dọa đến có thể nhảy lên.
thật vất vả hai chân chạm đất, không đợi cô nói gì, Tân Vũ Hoa trực tiếp liền lao đến hướng cô đưa tay ra.
Nam Ca còn tưởng rằng cậu muốn ôm mình nên vội vàng lui về sau một bước.
Tân Vũ Hoa cũng ý thức được bản thân quá kích động, còn không đợi Nam Ca nói gì cậu liền òa khóc.
Vốn lớn lên đã nhu nhược, lúc khóc thút thít nửa điểm âm thanh không có. Chỉ là nước mắt lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống dưới, không dám cùng Nam Ca đối mặt. Cậu che con mắt lại, động tác thực đáng thương: "Nam Ca... cô có saokhông, thực xin lỗi, tôi biết sai rồi..."
Nam Ca thấy cậu khóc thương tâm cực kỳ, bộ dáng hận không thể khóc đến đau sốc hông. Những lời muốn nói, đều đã quên hết.
Ơ... không đúng, rõ ràng suýt chút nữa chết đi là cô, Sao ngược lại cậu ta lại khóc trước rồi.
"... Đừng khóc mà." Nam Ca cố gắng dụ dỗ cậu, trong nội tâm còn nghĩ, khóc nhiều sẽ ăn không ngon nữa.
Tân Vũ Hoa vẫn không ngừng lau nước mắt, Lệ Sâm ở Nam Ca bên cạnh mắt lạnh nhìn. Khả năng khóc này thật sự là cùng năng lực cậu ta quá không hợp.
Mặc dù có Nam Ca an ủi, Tân Vũ Hoa vẫn áy náy cực kỳ, khóc đến về sau lại liên tưởng đến Zombie.
Nam Ca nghe cậu nói Zombie đáng sợ đã thành thói quen, không để ý nhiều an ủi cậu một cái. Nhưng mà phía sau cậu còn có nhiều Zombie hệ phong như vậy nha! Máy bay trực thăng đều đang bị vây quanh nha, có phải cậu nên nhìn một chút kẻ địch phía trước không!
Mấy lần Nam Ca cố gắng nhắc nhở cậu, nhưng cậu vẫn đang đắm chìm ở trong thế giới của chính mình. Lại nhìn Tô Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254563/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.