*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Phương lại thê thảm cười cười: "hiện tại anh ta cũng chết, thị trấn còn không biết loạn thành bộ dạng gì..."
Trong lòng Lệ Sâm cũng cảm thấy thổn thức, lại nhìn Nam Ca, cô không có quá nhiều xúc động. Chủ yếu là... Rất nhiều chỗcô đều nghe không hiểu mà (⊙v⊙)
Cũng may Tô Hiển nói đã đến chỗ nghỉ, cậu chỉ một chỗ cho Lệ Sâm: "Buổi tối chúng ta ở chỗ này được không?"
Lệ Sâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bên trong này là một cái nhà ga rất nhỏ. Nam Ca cũng kinh ngạc: "Chỗ này còn có nhà ga sao?" không riêng gì trạm dừng mà trên đường ray còn có một chiếc tàu hỏa nhỏ!
Nhưng mà tàu hỏa kia chỉ có một cái đầu xe cùng một đoạn toa xe, bây giờ đang lẳng lặng nằm im trong bóng đêm.
Tô Hiển giải thích: "Đây là một cái trạm dừng rất nhỏ. Trước tận thế, mỗi ngày sẽ có một chiếc tàu hỏa đi qua, ngẫu nhiênsẽ có tàu hỏa Tân Bình dừng lại tại đây để nhường đường."
Đầu chiếc tàu hỏa kia, xem ra chính là Tân Bình.
Mặc dù chỉ là chỗ dừng rất nhỏ, nhưng mà chỗ bán vé cùng sân ga đều có đầy đủ, Tô Hiển không tiến lên nữa bởi vì cậukhông xác định được bên trong này có Zombie hay không.
"Phần lớn Zombie đều tụ tập ở trong thị trấn, nên tôi mới mang hai người tới nơi này..."
"Bên trong này có Zombie." Lệ Sâm nhàn nhạt nói. Tô Phương cùng Tô Hiển lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Nam Ca nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của hai chị em này cũng không nhịn được cười: "không có nhiều đâu, đều tập trung ở chỗ bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254530/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.