Nếu như là trước kia chắc chắn Nam Ca biết rõ, Vương Hiểu Phương không muốn làm cho Tiểu Địch lo lắng nên mới tạo ra lời nói dối này.
hiện giờ cô cũng biết Vương Hiểu Phương đang an ủi Tiểu Địch nhưng mà biểu hiệncủa Nam Ca vậy mà lại giống Tiểu Địch như đúc. Cả hai đều kinh ngạc nhìn ra sau lưng Vương Hiểu Phương sau đó lộ ra ánh mắt sùng bái.
"Cánh tình yêu?" Mắt Tiểu Địch mở lớn: "Đây là cái gì? Nghe thật là lợi hại!"
nói xong bé còn dùng sức vỗ tay. Vương Hiểu Phương thấy bé vui vẻ, tâm tình cũng sung sướng theo: "Đó chính là cái cánh nha."
"Chờ Tiểu Địch lớn lên cũng sẽ có sao?" Tiểu Địch chờ đợi nhìn Vương Hiểu Phương.
Vương Hiểu Phương gật đầu, ánh mắt yên tĩnh mà xa xăm chứa đựng trong đó là tất cả tình thương của người mẹ: "Chờ khi Tiểu Địch có người muốn bảo vệ dĩ nhiên sẽ có cánh."
Tuổi bé vẫn còn quá nhỏ, nghe không hiểu mẹ bé đang nói cái gì nhưng mà bé vẫn đem câu này ghi nhớ trong lòng.
Vương Hiểu Phương vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện Nam Ca cùng Trương Vĩ đứng ở cửa. không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, vội xin lỗi nói: "Hai người đến rồi sao? Nhanh vào đây ngồi nào."
Tối qua Trương Vĩ ở bên giường Vương Hiểu Phương liên tục canh giữ. Khi đó cònkhông cảm thấy có gì, bây giờ lại chỉ cảm thấy rất lúng túng.
Vương Hiểu Phương cũng có cảm giác giống thế, ngại Nam Ca đang ở đây lại còn có trẻ con, đương nhiên cô không có biện pháp lộ ra ngoài.
Nam Ca đi qua, vẻ mặt cứng ngắc này chính là điểm tốt của cô, ít ra thì ai cũng khôngbiết cô đang nghĩ gì.
"Tôi giúp cô kiểm tra một chút."
Trương Vĩ trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254501/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.