Vương Hiểu Phương ôm chặt Tiểu Địch, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Tiểu Địch ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt khủng bố của con Zombie, đồng thời bé cũng nhìn thấy chất nhầy dơ bẩn từ trong miệng chúng rơi xuống.
Tiểu Địch bị dọa sợ muốn òa khóc lại bị Vương Hiểu Phương che miệng lại. cô dùng sức lắc đầu với Tiểu Địch, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt.
Bây giờ không thể khóc, nếu mà khóc sẽ đưa đến nhiều Zombe hơn.
Con Zombie kia nhìn thấy con người. Đặc biệt lại là mục tiêu của lần tấn công này, nó rất là vui vẻ, vừa muốn mật báo cho đồng loại thì cảm giác như có đồ vật gì đó chạm vào người mình.
Tư duy của nó vẫn còn rất đơn giản, theo phản xạ quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ nhìn thấy một cục đá lớn hướng về phía đầu nó bay đến!
Cũng may tốc độ nó đủ nhanh, vào thời điểm hòn đá kia đập tới nó gào lên một tiếng né tránh. Coi như là phản ứng lại nhanh nhưng mà nửa bên mặt nó vẫn bị tảng đá lớn đập vào, hiện giờ mặt đều bị lõm vào trong đầu trông càng kinh khủng hơn trước.
Vương Hiểu Phương kinh hãi nhìn tình huống phía trên, bởi vì thị giác cô có hạn nên chỉ có thể thấy bộ dáng con Zombie chạy trốn.
cô vui vẻ nghĩ, nhất định là người trong thôn trở lại cứu hai người bọn họ!
Nhưng chỉ trong nháy mắt lòng cô lại chìm xuống. Mấy con Zombie này đều quá mạnh, người trong thôn trở về cũng chỉ có thể bỏ mạng, tại sao lại không trốn bên ngoài mộtlúc thời gian hãng về đây?
Tâm tình của cô đặc biệt khổ sở, kể từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254490/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.