Tuy Nam Ca không có cảm giác đau đớn, nhưng cô vẫn rất nhạy bén với cơ thể của mình. Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền thẳng tới đại não, cô hận không thể cắn chết người đàn ông này.
Hôm nay cô cũng rất may mắn vì không bị lửa thiêu chết, mà là... Thôi, may mà cô chết rồi, xùy xùy.
Sau động đất, toàn nhà vốn rất nguy hiểm, qua một vụ hỏa hoạn như vậy đã không trụ nổi nữa.
Vừa nãy Lệ Sâm cũng không muốn để Nam Ca rơi xuống trước, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện. Sau khi ổn định cơ thể, anh nhặt Nam Ca lên rồi chạy ra khỏi khu nhà.
Mấy Zombie kia sợ lửa nên không dám bu lại, đường rộng thênh thang, vô cùng may mắn.
Nam Ca bị anh kẹp dưới nách, nhìn giống hết như món đồ nào đó, hai chân còn lắc lư đung đưa.
Cô quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, ầm ầm, cả tòa nhà sụp đổ trong biển lửa. Dường như có thứ gì đó đang đánh thẳng vào chút kiên trì trong tim cô.
Nam Ca cũng không quan tâm tới chuyện gãy xương sườn nữa, cô chỉ cảm thấy mắt rất xót, dù biết rằng mình sẽ không khóc được.
Cô cúi đầu xuống, Nam Ca càng lúc càng trầm lặng.
Cả một đoạn đường Lệ Sâm cũng không dừng lại, anh đưa cô lên xe. Tòa nhà kia sập rồi, có thể sẽ khiến cô có phản ứng khác, nơi này không thể ở lâu được.
Còn người mà Nam Ca muốn tìm, Lệ Sâm cũng không biết người đó còn sống hay đã biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254440/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.