Edit: Phưn Phưn
Sự tồn tại của thầy bói là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này.
Tần Khả vô cùng đau đớn suy nghĩ.
Trước đó còn thấy dáng vẻ người tài với phong độ ngay thẳng, kết quả vừa thấy Hoắc Tuấn tỉnh lại đã gọi người thêm với nụ cười khiến cho người ta lạnh cả sống lưng, chờ đến khi Tần Khả lấy lại tinh thần, thì thầy bói ngồi sau bàn đã sớm không còn bóng dáng, đến cả cái màn chóp nhọn cùng với bàn lùn và quả cầu pha lê như hàng vỉa hè, cũng không biết đã bị ông thầy bói kia lấy đi từ lúc nào.
Ngay cả một câu "Cảm ơn" cũng chưa nghe thấy, chỉ để lại một mình cô ngồi chỗ này nhận lấy "Thùng thuốc nổ".
Tần Khả dè dặt nhìn Hoắc Tuấn.
"Cái đó... Em cảm thấy... Em đại khái có thể giải thích..."
"Giải thích? Anh cảm thấy không cần thiết đâu."
Hoắc Tuấn lạnh lùng cười một tiếng.
Khi tỉnh lại hai người cũng đã ngồi quỳ trên bãi cỏ, lúc này Tần Khả chột dạ lại sợ hãi, bất giác ngả ra phía sau, mà Hoắc Tuấn cũng không khách sáo, lấy điều kiện địa lý, cánh tay chống lên, phủ người đè thân thể cô gái xuống —— Ánh mắt mạnh mẽ hoàn toàn áp đảo, môi mỏng của thiếu niên khẽ cong lên, cười như không cười, ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt như một con sói đang ẩn nấp.
"Có cái gì hay để giải thích chứ, đúng không chị?"
Tần Khả: "......"
Tần Khả chột dạ, cười một cách yếu ớt, "Không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nguoi-dien-cuong-co-chap-muon-doc-chiem-toi/2960925/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.