Edit: Phưn Phưn
Trong ghế ngồi yên lặng mấy giây.
Vệ Thịnh há miệng, khó khăn lắm mới nói chuyện được: "Cái gì, giỡn cái gì vậy? Có phải tôi bị ảo giác rồi không, Tiểu Hoắc gia, cậu lặp lại câu vừa rồi một lần nữa?"
Hoắc Tuấn lười nhác liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng khinh thường kéo xuống, hiển nhiên là không chịu lặp lại.
Anh nhấc chân đá đá chân Vệ Thịnh đang ngăn ở trước sofa.
"Nhường chỗ, dịch vào trong."
"...À, À."
Vệ Thịnh sợ ngây người, mỗi một từ lại làm một động tác dịch vào bên trong.
"Mẹ nó ——"chủ nhân" ha ha ha ha..."
Những người khác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trong đó có một nam sinh thiếu chút nữa cười đến điên:
"Tiểu Hoắc gia, trong ấn tượng của tớ cậu vẫn chưa bao giờ yêu đương đúng không? Vừa bắt đầu đã hoang dã đến vậy??"
Những người còn lại cũng cười, nhưng không nói chuyện, cũng không thiếu những ánh mắt kì dị đánh giá Tần Khả.
Tần Khả lúng túng.
Cô thực sự không nghĩ tới Hoắc Tuấn sẽ nói một câu lớn mật đến vậy, quả thực giống như kẻ điên không hề cố kỵ gì cả.
Cho nên khi Hoắc Tuấn đá Vệ Thịnh dịch vào bên trong, chừa ra vị trí cho hai người, lại quay đầu nhìn về phía sau, thì thấy đứng ở dưới bậc thang trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ vẫn nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, nhưng da mặt trắng nõn lại hơi hơi hồng.
Hoắc Tuấn sung sướng nở nụ cười, duỗi tay xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nguoi-dien-cuong-co-chap-muon-doc-chiem-toi/2960809/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.