*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phưn Phưn
Nhìn bóng lưng cô gái chạy trối chết, sô pha trên bục cao, vẻ mặt mấy người Vệ Thịnh đều vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì mà người nông dân và con rắn?" Vệ Thịnh quay đầu lại nhìn Hoắc Tuấn, "Tại sao hai người lại nói đến truyện cổ tích?"
"..."
Từ trên bóng lưng kia Hoắc Tuấn chậm rãi thu hồi tầm mắt, đè xuống tia cố chấp trong mắt.
Anh lạnh nhạt cười một tiếng.
Vệ Thịnh nghiêng người qua, "Cứ nhìn người ta chạy như vậy, không đuổi theo à?"
"Tại sao phải đuổi theo?"
Vệ Thịnh: "Qua đêm nay, Tiểu Hoắc gia của chúng ta đã thành niên nha." Anh ta nháy mắt cười một tiếng với Hoắc Tuấn, "Có thể làm một số việc mà người trưởng thành có thể làm."
Hoắc Tuấn liếc anh ta, cười lạnh.
"Cút."
"Tiểu Hoắc gia không biết hưởng thụ gì cả." Vệ Thịnh bĩu môi.
"..."
Hoắc Tuấn không nói nữa.
Anh giơ lên cái ly cầm trong tay, quơ quơ, đột nhiên hỏi: "Anh nói xem nếu như tối nay không có cô ấy, thì xác suất tôi bị người ta bỏ thuốc là bao nhiêu?"
"... Hả?? Bỏ thuốc cái gì? Bỏ thuốc gì cơ?"
Vệ Thịnh nghe xong thì ngẩn ngơ, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.
Chỉ nghe tiếng Hoắc Tuấn cười nhẹ, "Xác suất quả thật rất cao."
Vệ Thịnh: "Rốt cuộc là đang đùa cái gì vậy??"
Hoắc Tuấn không để ý tới anh ta, đứng dậy.
Vệ Thịnh: "Tiểu Hoắc gia thay đổi chủ ý, chuẩn bị đuổi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nguoi-dien-cuong-co-chap-muon-doc-chiem-toi/148570/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.