Không biết vì sao, trong đầu Lạc Tinh Tinh lập tức hiện lên một từ: Khách sạn tình yêu.
Nhưng tình huống bất ngờ này trực tiếp khiến Quý Xuyên không kịp phản ứng kịp, anh bỗng hơi bối rối, xấu hổ nói: “Đèn nhà em... khá hiểu con người đấy.”
“Đây là đèn thông minh.” Lạc Tinh Tinh nhìn lên trên rồi khẽ nói: “Chắc nó bắt được một chữ nào đó anh vừa nói, nên, nên...”
Chữ nào, cô không nói, anh cũng biết.
Thế giới yên tĩnh lại.
Lại không có gì quấy rầy.
Ánh mắt của hai người va vào nhau, dường như không khí cũng đặc hơn vài phần.
Mặt của Quý Xuyên hơi khuất trong bóng tối, Lạc Tinh Tinh có thể thấy rõ cái mũi cao thẳng, lông tơ siêu nhỏ trên mặt, tia sáng nhỏ vụn trên lông mày, lông mi và nốt ruồi nhỏ màu đen trong khóe mắt của anh.
Khuôn mặt này, bầu không khí này, khoảng cách này, có phải quá mập mờ không?
Quả thực là đang dụ con người ta phạm tội.
Ngay lúc cô đang ngẩn ngơ, Quý Xuyên đột nhiên nghiêng người về phía cô. Lạc Tinh Tinh mở to mắt chưa kịp phản ứng lại, môi của anh đã chạm vào môi cô.
Bờ môi của Quý Xuyên mềm mại ấm áp, trong nháy mắt như là có dòng điện chạy khắp cơ thể, chuyển động qua lại. Lần đầu tiên Lạc Tinh Tinh có cảm giác như vậy, căng thẳng lo sợ lại mong chờ, cô nhắm mắt, ôm cổ anh, chậm rãi đáp lại anh.
Tay Quý Xuyên đỡ lấy gáy cô, từ từ ngậm lấy bờ môi cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ngoi-sao-roi-xuong-song-ngoi/3681667/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.