Sáng hôm sau, Quý Quang Hoa nấu cháo giống như mọi ngày, Quý Xuyên vẫn chưa dậy.
Ông không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Bình thường Quý Xuyên dậy còn sớm hơn ông, cũng gần như không có thói quen ngủ nướng, sao hôm nay…
Quý Quang Hoa đi tới, gõ cửa phòng của con trai: “Tiểu Xuyên, bữa sáng xong rồi. Con dậy chưa?”
“Chẳng lẽ hôm nay ra ngoài sớm như vậy?” Quý Quang Hoa vừa lẩm bẩm vừa vặn tay nắm cửa ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông ấy sững sờ tại chỗ.
Tấm rèm che ánh sáng bị kéo kín mít, mở cửa phòng mới có chút ánh sáng lọt vào. Khắp nơi trong phòng toàn là lon bia rỗng.
Tủ đầu giường, trên mặt đất, trên bàn sách.
Mà trên giường, Quý Xuyên đang nghiêng về phía cửa sổ, ngủ rất sâu.
“Thằng bé này, không uống được rượu mà còn uống nhiều như vậy…” Quý Quang Hoa đi tới sờ trán anh, rồi lại sờ trán mình: “May mà không sốt.”
Ông khom lưng, nhặt điều khiển điều hoà lên cho con trai. Khi đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại bị món đồ lạ nào đó dưới gối hấp dẫn.
Dưới cái gối Quý Xuyên nằm có một góc của quyển sổ bìa đen lộ ra, trải qua vô số lần lật xem, cái góc ấy đã cực kỳ cong.
Trong nháy mắt, dường như ông ấy đã hiểu được gì đó.
Quý Quang Hoa nhìn chằm chằm khuôn mặt của con trai, ông ra ngoài lấy túi đựng rác, nhặt hết các lon bia rải rác trong phòng lên, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ngoi-sao-roi-xuong-song-ngoi/3681662/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.