Lại tiếp tục im lặng.
Chủ đề của hai lần nói chuyện đều liên quan đến điện, Lạc Tinh Tinh gặp bất lợi, hoàn toàn không biết nói gì. Cô để ý tới đèn pin đang cầm trong tay, bỗng nảy ra ý tưởng, chậm rãi đưa đèn pin lên cổ.
“Quý Xuyên.”
“Hửm?”
Ánh sáng chỗ hộp công tơ điện bỗng biến mất, Quý Xuyên dừng động tác, quay đầu lại.
Giây tiếp theo, anh thấy Lạc Tinh Tinh lè lưỡi làm mặt xấu, ánh sáng của đèn pin chiếu vào mặt cô từ dưới lên. Hiển nhiên vì để trông đáng sợ, cô đã cố gắng hết sức.
Thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng của Quý Xuyên khẽ ngo ngoe rục rịch, anh không nhịn được nên giơ tay véo má cô rồi cười bảo: “Cậu giả quỷ kiểu gì vậy? Chẳng đáng sợ chút nào.”
“...”
Dường như thời gian đã dừng lại tại khoảnh khắc này.
Lạc Tinh Tinh sững sờ nhìn anh, đồng tử từ từ to lên khẽ đến mức khó phát hiện. Phòng khách yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong phòng bếp.
Tay của Quý Xuyên vẫn đặt trên mặt cô.
Vài giây sau, anh thấy cô cụp mắt xuống, Quý Xuyên mới rụt tay lại, sự chú ý lại quay lại hộp công tơ.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Không bao lâu sau, Quý Xuyên cất dụng cụ vào hộp, chạm vào công tắc trên tường rồi ấn mở. Cả căn phòng lập tức được chiếu sáng, chiếc sofa bọc da của Ý phản chiếu ánh sáng trong suốt.
Quý Xuyên sờ cổ, hơi mất tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ngoi-sao-roi-xuong-song-ngoi/3681657/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.