Lúc này rèm cửa mở toang, ánh mặt trời chiếu tiến vào.
Những vì sao bị ánh mặt trời che khuất ở phía xa đang lập lòe trong không gian, trong nháy mắt, người đàn ông bước ra khỏi phòng của Vu Thanh, bình tĩnh đi đến trước mặt Vu Thanh.
Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Vu Thanh, tóc đen mềm mại dán trên gò má, đôi môi hồng nhuận câu lấy một độ cung nhợt nhạt, ánh lên lớp bột mỏng nhẹ, anh lẳng lặng ngốc không động tĩnh, dường như trong sự dụ hoặc không tiếng động.
Nhận thấy được anh đã đến, Vu Thanh dừng một chút, lại tiếp tục thút tha thút thít lên, nếu không phải tiếng khóc của cô hơi chút đè thấp chút, người đàn ông tin cô sẽ không chú ý tới mình.
Sau một hồi, người đàn ông chủ động lên tiếng: "Sao em không nói chuyện với tôi?"
Tiếng khóc Vu Thanh lập tức ngừng lại, hốc mắt hồng nhuận giống con thỏ, thời điểm nói chuyện thì chiếc răng nanh nhấp nha nhấp nháy, dễ thương khiến người ta mềm lòng:
"Sao em không nói chuyện với tôi?"
"Tôi đang đợi anh nói chuyện với tôi."
"Tôi cũng vậy."
Người đàn ông đột nhiên đứng lên, trực tiếp áp trên người Vu Thanh, khiến cô ngạc nhiên ngả người ra sau, thân mình dựa vào lưng sô pha, đôi mắt vốn dĩ đang nhìn xuống đột nhiên hướng lên trên, lông mi nồng đậm như xẹt qua trái tim anh, dẫn tới toàn thân anh tê tê dại dại.
Anh cúi đầu hung hăng hôn lấy cánh môi cô, không ngừng câu lấy đầu lưỡi cô dùng sức mà liếm láp, bàn tay từ trên sô pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ngoi-sao-doi-theo-toi/1156530/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.