Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi, chính là khiến một thứ gì đó trở thành thói quen.
"Chúc chị ngày mới tốt lành. Ừm, hôm nay chị đã đỡ nhiều chưa? Nhớ ăn uống đầy đủ rồi hẵng uống thuốc nhé."
Suốt một tuần lễ, Khánh An đều gửi tin nhắn đến cho tôi. Không biết xuất phát từ sự quan tâm thật lòng, hay chỉ đơn giản là phép lịch sự mà đối với ai cô bé cũng thế. Nhưng tôi mỗi ngày đều mong chờ, đến mức mở mắt dậy là lôi điện thoại ra xem ngay.
Thật ngốc nghếch làm sao...
Hôm nay Khánh An không nhắn tin cho tôi nữa. Tôi nhăn mày nhìn cái chấm xanh đang hoạt động từ facebook của cô bé, trong lòng có chút không vui. Rõ ràng là vẫn online, mà gần trưa rồi vẫn không thèm nói với tôi một lời nào.
Tôi ăn bữa trưa trong tâm trạng bứt rứt, cuối cùng không nhịn được mà gửi tin vào group chat của chúng tôi. "Ngày mới tốt lành!"
Group này tính cả tôi có gần chục người. Ngay sau khi tôi vừa gửi tin vào trong nhóm thì đã có rất nhiều người đọc được, trong đó có cả Khánh An.
Mấy đứa nhỏ ríu rít hỏi han tôi, còn Khánh An chẳng thèm nói năng một lời.
Không hiểu vì sao, tôi đâm ra bực tức. Lẳng điện thoại sang một bên, tôi quyết định hôm nay dù có bị gió thổi bay mất xác cũng phải ra ngoài phố uống một cốc cà phê Highland.
Nhà tôi chỉ cách quán cà phê vài bước chân, nhưng địa điểm ấy lại nằm dưới một tòa chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-mot-nguoi-thuong-em/2960077/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.