Tôi tự an ủi bản thân, rằng Khánh An cũng cần có thời gian để mở lòng. 
Em ấy thực ra cũng mới mười chín tuổi, hẵng còn đang đi học, chừng ấy năm cũng chưa từng yêu ai. Đột ngột tôi tỏ tình, chắc chắn Khánh An chưa thể tiếp nhận nổi. 
Ừm, chắc là vậy. 
Hôm nay tôi đọc được một tác phẩm bách hợp của cậu bạn, hai nữ chính gọi nhau thật sự rất tình cảm: Mình ơi... 
Tôi bị đắm vào bộ truyện ấy, đến mức hạnh phúc dùm hai nhân vật nữ luôn. Cả ngày tôi cứ ngẩn ngơ như một con thần kinh, chẳng tập trung làm việc nổi. Tôi mở facebook, thấy Khánh An cũng đang online, liền hí hửng nhắn tới, "Mình ơi." 
Thật ra lúc đầu tôi thật sự không có ý gì, chỉ muốn trêu chọc một chút. Thế nhưng đến lúc Khánh An xem tin nhắn đó, rồi mãi chẳng hồi âm, tôi mới hơi chột dạ. Đang định nhắn lại để giải thích, thì Khánh An đã trả lời. 
Em ấy gửi dấu ba chấm "..." 
Bàn tay tôi trên phím điện thoại trở nên do dự, bởi vì hành động bộc phát của mình mà hiện giờ cả hai lại rơi vào bối rối. Nhưng cũng chỉ chưa đầy một phút sau, Khánh An đã nhắn lại cho tôi. "Dạ, em đây? Chị không làm việc hả?" 
Thái độ thoải mái của Khánh An khiến thần kinh của tôi thả lỏng xuống một chút, tôi giả vờ bình thản nói. "Chị đang tới giờ nghỉ, em ăn cơm chưa?" 
"Em ăn rồi ạ, chuẩn bị đi học." 
Trường đại học của Khánh An cách nhà tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-mot-nguoi-thuong-em/2960068/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.