Kể từ lúc đó, chị cắt hết mọi liên lạc với tôi, cả số điện thoại cũng không gọi được nữa.
Lần đầu tiên, tôi rơi vào trạng thái chênh vênh, nói đúng hơn thì là thật sự hoảng loạn. Tôi không biết nhà của chị, điều duy nhất gắn kết hai người chúng tôi chính là tài khoản facebook, chị cũng đã khóa lại.
Những ngày sau đó tôi như người mất hồn, làm việc cũng chẳng còn tập trung nổi nữa. Giống như đánh mất điều gì đó thực sự đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc sống của mình, tôi chẳng đêm nào là không tự trách mình đã cư xử với chị quá vô tâm.
Mỗi ngày đều nhìn dãy số điện thoại đã trở nên thuộc lòng ấy, tôi không tránh được cảm giác nhớ nhung. Dù biết chỉ nhận lại những âm thanh tút dài cùng giọng nói lạnh lùng của tổng đài thông báo thuê bao không thể liên lạc, nhưng tôi vẫn kiên trì gọi đến.
Cho đến một ngày thực sự rơi vào tuyệt vọng, tôi nhìn thấy facebook của anh Hoàng đang online. Như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, tôi liền gửi tin nhắn cho anh ấy, "Anh ơi, anh có rảnh không ạ? Em làm phiền anh một chút được không?"
Phải hơn nửa tiếng sau, anh mới trả lời, "Sao vậy em? Hỏi cái Ngọc đúng không?"
"Vâng ạ." Tôi không đủ kiên nhẫn nữa, "Anh có liên lạc được với chị ấy không? Chị ấy ổn chứ ạ? Anh có thể cho em xin địa chỉ nhà chị Ngọc được không anh?"
Dù chị có ghét bỏ tôi, tôi vẫn muốn được nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-mot-nguoi-thuong-em/2960062/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.