Lâm Hi ở dưới sông tìm rất lâu đến lúc y có thể thấy từ con đường phố đã vắng người qua lại, đến lúc những gian hàng nhỏ được bày ra chuẩn bị bán vào buổi sáng thì y mới tìm được túi gấm.Đầu óc có chút mơ hồ mà leo lên bờ, lung lay bước về phía phủ.
" Vương gia nói, thiếu gia quỳ ở cửa đến lúc mặt trời mọc thì mới được vào " Quản gia có chút tiếc thương nói, nhưng lời của chủ nhân không thể làm trái được.
" được " y chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì nhưng khóe miệng hơi câu lên một nụ cười giễu cợt.Cổ họng lại dâng lên cái vị rỉ xét tanh nồng đó nữa.
Lâm Hi cố gắng nuốt xuống, nhờ vậy mà giúp y thanh tỉnh lại một chút, suy nghĩ cũng thông hơn.Đầu cúi xuống không ai có thể nhìn được biểu cảm trên mặt y, cũng không biết y nghĩ gì.
Nhưng chỉ có bản thân y biết mình vừa đưa ra một quyết định khó khăn, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm khó nói.Tay cầm túi gấm siết chặt lại, Tiểu Hồng cùng Tiểu Nhất đứng bên cạnh y.
Hai nàng mắt đã hồng lên, người hiểu y nhất chỉ có Tiểu Hồng.Nàng biết thiếu gia mình ái mộ Vương gia, nhưng khoảng cách thân phận quá lớn.Hơn nữa Vương gia cũng có người trong lòng, nàng hiểu tính cách của y.
Đối với Lâm Hi mà nói, y thật sự khao khát một gia đình nhỏ thuộc về mình.Sau này y muốn gả cho người mình yêu và cũng yêu mình, sinh được bảo bảo, trải qua ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-mot-nguoi-dung-tu-xa-nhin-chang/2918364/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.