Ngày hôm sau, sáu người năm lớn một nhỏ lên đường đến Kinh Thành.
Tiểu Bình An vì lần đầu đi xa nên rất háo hức mà nhìn ngó xung quanh, đứa trẻ hai tuổi nhưng ngũ quan vô cùng cân đối.Tiểu hài tử này tuy còn nhỏ, đường nét cũng còn ngô nghê nhưng vẫn nhìn ra góc cạnh rõ ràng.
Lâm Hi nhìn tiểu nhi tử nhà mình mà âm thầm cười khổ.Đời trước y khổ sở cầu con mãi về sau mới được, còn kiếp này không vướng bận mà rời đi vậy mà một lần liền trúng thưởng luôn.Lâm Hi có điểm chua chát không lòng.
Năm năm trước y rời đi, thân là đại phu y cũng biết mình mang thai.Nhưng nghĩ đến trước kia hắn cho dù biết y có thai đi nữa cũng không hề quan tâm y.Nhiều lúc Lâm Hi không hiểu được, quan hệ trước đó của hai người cũng không đến nổi khó nhìn mặt nhau, nhưng cũng chẳng biết vì sao càng lúc càng khó coi.
Bây giờ có thể Diệp Tử Minh đã là phu quân của Trần Nhã Kiều cũng là tỷ phu y không chừng rồi.Kinh Thành xa xôi, y cũng không có quan tâm đến bọn họ nhưng theo như sự kiện kiếp trước y đón là như vậy.
Nếu bây giờ gặp nhau thật sự khó xử, Lâm Hi nhìn xuống đứa nhỏ ngũ quan này thật sự quá giống hắn rồi.Nếu không may gặp thì y cũng không biết nên nói gì nữa.Tốt nhất tận lực tránh người họ Trần ra vậy.
Nhưng Lâm Hi không biết năm năm qua người nhà Trần gia và ai đó luôn nổ lực tìm kiếm y.Bọn họ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-mot-nguoi-dung-tu-xa-nhin-chang/2918358/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.