Từ khi biết việc tu đạo đốt tiền cỡ nào, Vân Hiểu rơi vào cuộc khủng hoảng tài chính trước nay chưa từng có. Bất luận là pháp khí, trận kỳ hay là linh thực thảo dược, mỗi thứ đều lấy đơn vị tính toán là mười lượng. Chỉ một cây kiếm gỗ đào Huyền Môn đệ tử thường mang, rẻ nhất cũng đến trăm lượng bạc. Mấy pháp khí cao giai còn chưa dám đề cập chứ đừng nói các loại đan dược chỉ thổ hào mới có tiền mua. Dù Thanh Dương bọn họ dốc hết vốn liếng cũng không đến lượt được ngửi mùi thuốc đâu.
Vân Hiểu là linh y, lại không có huyền mạch, những vật đó cơ bản không dùng tới. Nhưng quái thú nuốt tiền thì có đó! Chỉ trong mấy tháng gần đây, nàng nhận ra tu vi của lão nhân đã đến bình cảnh, cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể đột phá. Vốn tích lũy trong quán sắp cạn đáy, nếu không kiếm thêm tiền, lão nhân vĩnh viễn sẽ chỉ là thần côn.
Vân Hiểu đoán kiếp trước nàng là cái hạng chuyên trộm cắp tiền của người già, cho nên thực tế chứng minh, kiếp này hễ gặp ông lão, bà lão là lại cạn túi. Bên cạnh quái thú nuốt tiền, trong quán còn có cái ống trúc quái đản kia nữa kìa!
May mà Thiệu Hiến vẫn đáng tin hơn cha hắn, thẳng thắn đưa ngân phiếu cho bọn họ. Trời đã sẩm tối, bọn họ đành ở tạm nhà lão Chu một đêm, sáng mai mới về quán.
Gần đây, không hiểu sao tổ sư gia lại dở chứng gì, một mực trốn trong ống trúc không chịu ra ngoài. Lúc trước, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ke-muon-day-hu-do-ton-cua-ta/872710/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.