Chương trước
Chương sau
"Tẩy sạch hơi thở chết chóc?" Dạ Uyên quét mắt nhìn Bạch Duật trên dưới một lượt. Cả mặt đều viết, cái vấn đề cỏn con này mà gỗ mục nhà ngươi cũng phải tìm đến ta sao?
"Tổ sư gia..." Đáy lòng Bạch Duật chua xót không thôi, nhưng lão vẫn cắn răng giải thích, "Nữ quỷ tên Tố Nương kia vẫn còn giữ một ít thần trí, chỉ là bị thù hận khống chế, nên mới không tiến vào Minh phủ được." Nếu như khu trừ hết hơi thở chết chóc, nữ quỷ sẽ khôi phục thần trí hoàn toàn, những oán hận đối với lão và nha đầu cũng sẽ tiêu trừ. Như vậy nàng ta sẽ tự tìm xuống Hoàng Tuyền, không cần lại mở cổng Minh phủ nữa.
Bạch Duật dự tính rất tốt, nhưng đáng tiếc có người không muốn phối hợp.
"Không làm!" Dạ Uyên cự tuyệt rất kiên quyết.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaasaaaa!
"Tại sao ạ?" Lần trước đưa bùa hào phóng lắm mà!
Dạ Uyên nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu vì Bạch Duật vừa ngu vừa phiền, mới đáp lại một câu, "Đó là nữ quỷ."
Bạch Duật ngơ ngác, càng nghe càng không hiểu, "Cho nên..." Hơi thở chết chóc của nữ quỷ có gì đặc biệt sao?
Dạ Uyên càng cau mày chặt hơn, dường như nghĩ đến điều gì, tức giận trừng mắt nhìn lão, lạnh lùng nói, "Ngu không ai bằng! Đám đệ tử Thanh Dương thật sự là đời sau không bằng đời trước." Cả mặt đều viết, không thể hiểu nổi các ngươi tu đạo ở nơi nào. Không chỉ có Bạch Duật, hắn còn điểm danh rồi giáo huấn hết một lượt toàn bộ mấy trăm truyền nhân Thanh Dương phái.
"..." Bạch Duật càng thêm hoang mang. Lão làm gì sai sao? Tổ sư gia ngài nói rõ ràng đi a!
"Tổ sư..." Bạch Duật còn định hỏi tiếp, thì bị Vân Hiểu đứng bên nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
Thấy Vân Hiểu muốn tiến lên một bước, vị tổ sư gia nãy mới mặt mày hung dữ tự dưng đờ người ra, vội lùi về phía sau, tư thế chuẩn bị chui vào trong thần bài.
"..."
Nàng đành phải dừng bước lại, nghiêm túc thuyết phục hắn, "Tổ sư gia, nữ quỷ này có địch ý sâu sắc với chúng ta. Cách đây không lâu, nàng ta vì báo thù nên nhiễm phải hơi thở chết chóc. Đúng lúc đó, chúng ta gây thù với nàng. Bây giờ thần trí của nữ quỷ đã bị ăn mòn, nàng chỉ thể hành động theo bản năng, cho nên mới coi chúng ta là kẻ thù cuối cùng của mình."
Đây cũng chính là nguyên nhân nữ quỷ một mực đuổi theo hai người, mặc dù ban đầu giữa bọn họ cũng không phải là thâm cừu đại hận sâu sắc gì cả. Chỉ là không may hai người xuất hiện đúng thời điểm nàng ta đang báo thù. Nếu như lúc trước nữ quỷ chỉ oán hận bọn họ một phần, dưới ảnh hưởng của hơi thở chết chóc, oán hận đó nhân lên gấp trăm lần. Cho nên nhất định phải bám riết bọn họ đến chết cũng không thôi.
"Nếu không siêu độ nàng kịp thời, hậu quả sẽ cực kì nguy hiểm." Vân Hiểu tiếp tục khuyên, "Tuy rằng có tổ sư gia ở đây, trước mắt sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng chúng ta không thể cứ ở mãi trong đạo quán như thế này được. Sẽ có lúc chúng ta muốn đi ra ngoài, ví dụ như sáng nay, chúng đệ tử vốn định xuống núi mua chút đồ ăn, hầm chút canh gà chẳng hạn."
Canh gà!
(⊙▽⊙)
Dạ Uyên khựng người, hai mắt vụt sáng. Thần sắc có chút rối rắm, nhưng một lúc sau, vẫn xoay đầu sang hướng khác, vẻ mặt đừng hòng lấy canh gà ra dụ dỗ ta. "Làm càn! Đây là Môn quy của Thanh Dương, ta nói không thể là không thể." Hắn tuyệt đối không phải loại người có thể vì canh gà mà từ bỏ nguyên tắc.
"Ngày mai cũng có nữa!" Vân Hiểu lại thêm một câu.
Dạ Uyên siết chặt nắm tay, cau mày càng sâu hơn. Một hồi sau, vẫn lạnh mặt nói, "Nhiều lời vô ích, các ngươi lui ra đi."
"Ngày kia cũng có!" Vân Hiểu tiếp tục tăng giá cả.
"..." Không được, nhịn xuống nào!
"Một tuần... Chính là bảy ngày đều có, không thiếu dù chỉ một bữa."
Dạ Uyên quay phắt lại, nhìn thẳng về phía Bạch Duật, vẻ mặt chính khí nói, "Nữ quỷ kia ở đâu?"
Bạch Duật: "..."
Vân Hiểu: "..."
Thấy hai người không đáp, Dạ Uyên trực tiếp động thủ, tay vừa vung, Thu Hồn phù trên người Bạch Duật liền bay ra. Cũng không biết hắn làm cái gì, trong nháy mắt, hồn ma Tố Nương hiện ra trước mặt ba người, vẫn một thân Hồng Y, dáng vẻ đáng sợ như cũ, giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của pháp phù.
Dạ Uyên đặt nhẹ ngón tay lên trán nữ quỷ. Trong tức khắc, hơi thở chết chóc bao quanh nữ quỷ tiêu tán sạch sẽ, dáng vẻ kinh khủng của nữ quỷ bắt đầu thay đổi. Như thể vừa tẩy trang xong, khuôn mặt không lành lặn ban đầu dần sinh cơ mọc thịt, Hồng y đẫm máu cũng biến thành màu trắng.
Không hết ba nhịp thở, đối phương từ một ác quỷ dữ tợn, biến thành một nữ tử thanh tú mới hơn hai mươi tuổi, gương mặt nhu hòa, toàn thân áo trắng thêu hoa nhã nhặn, chính là bộ dáng như cô em gái hiền lành nhà bên.
Thần trí của nàng cũng dần hồi phục, ánh mắt hơi mê mang giống như người mới tỉnh mộng, đưa tay đỡ lấy đầu, "Ta... Ta đây là..." Nàng ngơ ngác, dường như quên hết những chuyện xảy ra trước kia.
"Hơi thở chết chóc của nữ quỷ hết thật rồi này!" Bạch Duật không khỏi cảm thán, nói xong vẫn không quên nịnh nịnh nọt nọt, "Không hổ là tổ sư gia! Nhanh như vậy đã khu trừ xong."
"Hơi thở chết chóc..." Tố Nương vẫn đang mê mang, nghe thấy lời Bạch Duật, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy Dạ Uyên trước mặt.
Bỗng nhiên toàn thân nàng run lên, dường như bị chấn động, hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng người trước mặt, không thể rời mắt. Ánh mắt hiện lên tia sáng nhàn nhạt, như si như mê. Sắc mặt vốn tái nhợt, bỗng dưng ửng hồng. Khóe miệng hơi run, giọng nói ôn nhu như nước, hoàn toàn khác với lúc còn là ác quỷ, "Công tử, là ngươi cứu..."
"Ngươi có thể lăn!" Mày kiếm của Dạ Uyên chợt nhíu lại, trên mặt lộ vẻ bực bội. Không đợi nàng ta nói xong, liền vung tay áo, động tác mau lẹ gọi cổng Địa phủ ra.
"Không! Công tử, ta không..." Nữ quỷ biến sắc, lộ vẻ hoảng sợ tuyệt vọng, "Không, ta không muốn đầu thai..." Nàng vươn tay muốn níu lấy Dạ Uyên, nhưng lại bị lỗ đen sau lưng hút vào. Giãy dụa muốn bò ra, nhưng đáng tiếc đã không còn kịp rồi, lỗ đen đóng quá nhanh, nữ quỷ chỉ kịp để lại một câu, "Cầu ngươi, ta nguyện..." Lời chưa nói hết, nàng ta đã biến mất hoàn toàn.
Lần này, Dạ Uyên tựa như đã có chuẩn bị từ trước, giải quyết cực kì nhanh gọn, chưa đến nửa phút đã giải quyết triệt để vấn đề của nữ quỷ. Không chỉ xua tan hơi thở chết chóc trên thân nữ quỷ, mà còn mua một tặng một, tiện tay tặng cho người ta một vé đi Minh giới miễn phí.
Làm xong, hắn nhíu mày nhìn thoáng qua vị trí nữ quỷ vừa đứng, vẻ mặt không vui, lùi về sau nửa bước. Nghĩ một chút rồi vẽ ra một cái Dẫn Thủy phù, tẩy rửa sàn nhà sạch sẽ. Không hề che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt, cứ như thể nữ quỷ vừa rồi là một loại virus vô cùng đáng sợ.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Dạ Uyên đã ngẩng đầu nhìn lên, chững chạc đàng hoàng nói, "Các ngươi có thể xuống núi!" Phải có canh gà, không được phép thiếu!
o(︶︿︶)o
Nói xong liền phẩy tay áo, đuổi hai người ra khỏi tháp.
Vân Hiểu and Bạch Duật: "..."
Ngẩng đầu nhìn cửa tháp đã đóng chặt, suy đoán lần trước của Vân Hiểu lại lần nữa xuất hiện. Nhớ lại dáng vẻ ghét bỏ nữ quỷ của người nào đó, kết hợp với thái độ mất ngày nay chỉ sợ tránh mình không kịp của hắn, với cả lão đầu cũng nói mấy trăm năm nay Thanh Dương chưa từng nhận nữ đệ tử, chẳng lẽ...
Tổ sư gia nhà nàng là… là gay?!
(⊙_⊙)
****
Hắt xì!
Trên đỉnh tháp, một người nào đó vạn năm qua chưa từng sinh bệnh, bất thình lình hắt xì hơi một cái.
Chuyện gì vậy?
Hừm, nhất định do nữ quỷ kia đang nguyền rủa hắn.
Quả nhiên mấy tên đệ tử ngu ngốc nói không sai, giống loài phụ nữ thật quá đáng sợ, quả thực khó lòng phòng bị!
Nhưng mà…
Tiểu tiểu đồ tôn, hình như có chút chút không giống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.