"Tổ... sư gia?" Bạch Duật dụi dụi hai mắt, không dám tin vào điều mình đang thấy. Lão đang nằm mơ sao?Không, là... Là thật! Tổ sư gia hiển linh... Tổ sư gia thật sự hiển linh... Tổ sư gia lại lại lại hiển linh!
(๑ŐдŐ)b
Quả nhiên tổ sư gia vẫn rất coi trọng nha đầu Vân Hiểu a.
Nhưng mà... ban nãy nha đầu hô cái gì ấy nhỉ?
Dạ Uyên lạnh nhạt đảo mắt qua bầy quỷ một lượt. Mày kiếm hơi nhíu lại. "Âm hồn?" Chỉ là mấy âm hồn cỏn con thế mà lại có thể xâm nhập bên trong đạo quán. Môn đệ của phái ta phế như thế sao? Sau đó, hắn quay ra trừng mắt nhìn lão đầu. Quả nhiên là gỗ mục!
Bạch Duật bị trừng đến rùng mình: "..." Ý gì? Tổ sư gia tự dưng lườm lão làm gì? Lão có làm cái gì đâu. Ngài ấy khó chịu vì cái gì vậy ta?
(ಥ_ಥ)
"Bảo Bảo! Bảo Bảo... Không! Không được! Không được làm hại con ta!" Tố Nương một mặt thống khổ kêu gào, một mặt hoảng hốt nhào về phía những Oán Anh đang bỏ chạy tán loạn, dường như muốn níu giữ bọn nó, nhưng lại không kịp. Dưới vầng ánh sáng, những Oán Anh kia liên tiếp biến mất. Tố Nương càng tuyệt vọng hơn, tiếng khóc thê lương vô cùng. Hai tròng mắt đen ngòm tuôn ra hai hàng máu tươi đỏ thẫm. Quỷ khí bùng nổ trong chớp mắt, hình như ả đã mất đi lý trí. Bất chấp những đạo ánh sáng xung quanh, Tố Nương phát điên, lao đến tấn công Dạ Uyên.
Những nữ quỷ xung quanh cũng đột nhiên trở nên hung tợn hơn, không màng tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ke-muon-day-hu-do-ton-cua-ta/872695/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.