Tại thời điểm Bạch Duật tỉnh lại, xung quanh tối om, mơ hồ nghe thấy những âm thanh kì lạ. Theo thói quen, lão định đứng dậy thắp đèn, thì lại bị người bên cạnh kéo xuống.
"Xuỵt, nhỏ giọng thôi!" Là tiếng của nha đầu Vân Hiểu.
Bạch Duật ngơ ngác, lúc này mới nhận ra bọn họ đang ẩn náu trong một gian phòng nhỏ tối đen như mực, xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một tia sáng nhạt hắt vào từ khe hở phía trước.
"Đây là đâu?" Lão mờ mịt nhìn bốn phía.
"Mật thất trong Tàng Thư Các." Vân Hiểu trả lời một câu.
"Ồ... Cái gì?" Bạch Duật sửng sốt. "Tàng Thư Các có mật thất á?" Có bao giờ? Sao lão lại không biết?
"Ừm" Vân Hiểu vừa xem xét tình huống bên ngoài, vừa gật đầu nói. "Ta kéo kệ tủ bên trong cùng ra thì thấy sau bức tường có mật thất này"
"..." Má nó, lão ở đây hơn mấy chục năm rồi, chưa từng phát hiện sau kệ tủ có mật thất a. "Làm... làm sao ngươi biết?"
"Khi xem xét hai bên tường của hai căn phòng liền kề thì ta nhận thấy độ dày bức tường rất kì lạ, nên khẳng định có một không gian kẹp ở giữa.” Vân Hiểu nói với vẻ hiển nhiên, cuối cùng lại bỏ thêm một câu. "Ta tới đây được hai ngày đã phát hiện rồi." Tìm ra cái cơ quan này cũng chẳng mất nhiều thời gian lắm.
Bạch Duật: "..." Ngươi lợi hại như vậy thì ngồi lên vị trí quán chủ của lão luôn đi!
o(╯□╰)o
"Đến rồi!" Vân Hiểu trầm giọng xuống, chỉ phía ngoài.
Quả nhiên, lão nghe thấy âm thanh kinh khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ke-muon-day-hu-do-ton-cua-ta/872692/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.