"Linh y..." Vân Hiểu vô thức xoa xoa ngón trỏ tay phải, dường như lâu rồi không đụng vào dao giải phẫu, thật là hoài niệm. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, có lẽ nàng sẽ thử xem sao.
"Đa tạ tổ sư gia!" Nàng ngó sang đống sách trên bàn, nhấc một quyển lên, ừm, để xem hết những giáo trình này cũng phải mất hai tháng.
Lúc này, Bạch Duật mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Dạ Uyên cũng hòa hoãn hơn nhiều. Hô... Tốt rồi, tốt rồi, người (canh) còn ở lại.
Bạch Duật nhìn Vân Hiểu đối diện đang nghiêm túc đọc sách, quên cả ăn. Vấn đề là nàng đọc nhẩm với âm điệu vừa khiếp sợ vừa thán phục, cái gì mà cắt động mạch chủ... lộ ra động mạch tim... Cắt bỏ hạch bạch huyết... Bởi vì lão ngồi gần nàng nhất, nên có thể liếc qua nội dung bên trong, Huyền lực ẩn chứa trong sách khắc sâu vào đầu lão từng trang phác họa đồ hình cơ thể người đẫm máu me.
"..." Xem cái này xong còn hứng ăn cơm sao? Đột nhiên lão nhớ lại dáng vẻ mổ gà của nàng. Một tia ớn lạnh xẹt qua sống lưng, lão không nhịn được nói:
"Cái kia... Nha đầu, ngươi còn chưa ăn xong cơm đâu."
"Hả?" Đang đắm chìm trong biển tri thức, Vân Hiểu hoang mang ngẩng đầu lên.
Khóe miệng Bạch Duật giật một cái, ám chỉ lần nữa: "Đừng quên, ngươi là một cô nương."
"Thì sao?" Không phải ông khuyên ta học sao?
"Nữ hài a, phải chú ý..."
Loảng xoảng!!!
Lão còn chưa nói hết, người đối diện nào đó vừa mới uống xong chén thứ ba, tự dưng trượt tay làm bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ke-muon-day-hu-do-ton-cua-ta/872686/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.