Chương trước
Chương sau
Ánh đèn trùm lên cơ thể Giang Ngu, hắt bóng xuống thảm trải sàn, góc nghiêng của Giang Ngu vùi trong bóng tối, cười rất tự nhiên.
Trải qua một phen "giao tranh" ngắn ngủi ban nãy, mới đầu Lục Tri Kiều nghĩ người này là mối tình đầu của Ngôn Ngôn, khó tránh ghen tuông, nhưng nhanh chóng nhớ ra bản thân là người đại diện của công ty, hai bên có quan hệ hợp tác, không tiện lạnh mặt.
Gỡ bỏ thân phận "mối tình đầu", Giang Ngu là một người mẫu vô cùng ưu tú xuất chúng, năng lực làm việc mạnh, biết kinh doanh hiểu thiết kế, giao tiếp thành thục, là một người dẫn dắt đoàn đội lí tưởng. Trong lòng Lục Tri Kiều thật sự bội phục, thưởng thức người này, không muốn đôi bên có ác cảm.
Nghĩ ngợi giây lát, cô ấy mỉm cười một cái, uyển chuyển nói: "Cô Giang cũng bận rộn cả ngày rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong nhấc chân đi về phía phòng mình.
"Không muốn nghe chuyện trước kia của Ngôn Ngôn à?" Giang Ngu nhấc khóe môi, bình tĩnh hỏi.
Lục Tri Kiều khựng bước.
Lòng hiếu kì lập tức bị gợi lên, rục rịch động đậy, như vuốt mèo cào, càng ngày càng ngứa. Nhưng trong tiềm thức của Lục Tri Kiểu cảm thấy làm như vậy là tổn thương Kỳ Ngôn, vừa muốn biết lại không thể không kiềm chế bản thân, thế là trong lòng kịch liệt đấu tranh.
Đôi giày giẫm lên thảm trải sàn, không một tiếng động.
"Tôi không tới để tuyên chiến với cô." Giang Ngu đi tới bên Lục Tri Kiều, "Hơn nữa, không phải thời gian làm việc, cô cũng không phải nhà tài trợ, tôi cũng không phải phía nhãn hàng."
Âm thanh rất khẽ, mang theo hương vị mê hoặc.
Sự mê hoặc về Ngôn Ngôn.
Lục Tri Kiều là người không chịu nổi mê hoặc, bản thân biết không nên thăm dò tin tức từ miệng tình cũ, cũng biết bới móc quá khứ sau lưng người ta là sai, cô ấy biết hết. Nhưng thế nào nhỉ? Càng khống chế suy nghĩ, nó càng ngày càng điên cuồng, chỉ cần là những thứ liên quan tới Kỳ Ngôn, đều có thể khiến Lục Tri Kiều mất đi lí trí.
Cánh tay đưa về phía cửa phòng của Lục Tri Kiều chầm chậm co lại, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Ngu, ánh mắt sâu thẳm.
"Đi thôi, tìm một nơi trò chuyện." Giang Ngu cong khóe môi lên, đi thẳng tới thang máy.
Lục Tri Kiều cũng đi theo.
Hai người ra khỏi cửa khách sạn, rẽ hướng trái, đi dọc theo con đường nhỏ chừng đôi ba phút, đi tới bên bãi cát.
Màn đêm vắng lặng, bầu trời đen như mực, ánh trăng tròn sáng tỏ treo trên cao, trên bãi cát là vô số chiếc lều to nhỏ, ánh đèn như sao trời. Sóng biển vỗ lên bãi cát ẩm ướt, cuốn đi mùi hương ánh mặt trời lưu lại ban ngày, thỉnh thoảng có hai ba du khách đi dọc theo bờ biển, nhàn nhã tự do.
Lục Tri Kiều đi bên trong, Giang Ngu đi bên ngoài, sánh vai tiến bước, một người cao, khiến người còn lại thấp hơn một chút.
Đi chừng mấy phút, không ai nói một lời.
Đột nhiên, Giang Ngu dừng lại, cười lên nhìn về phía người bên cạnh: "Cô thật sự kiên nhẫn đấy."
"Cho cô thời gian chuẩn bị." Lục Tri Kiều thấu hiểu lòng người nói.
"Tôi chuẩn bị xong rồi."
"Ừm."
"Nhưng không vội." Giang Ngu lắc đầu, đánh giá Lục Tri Kiều bằng ánh đèn yếu ớt bên bờ biển, "Nói thật lòng, mới đầu tôi tưởng cô đơn phương tới nhìn trúng Ngôn Ngôn."
"Tại sao?"
"Trong buổi dạ tiệc, cô đã nhìn em ấy tổng cộng hai mươi ba lần."
"..."
"Nhưng cảm xúc của cô che đậy quá tốt, tôi không nghĩ tới phương diện 'có khả năng hai người quen biết nhau', kể cả khi ở trong nhà vệ sinh sau đó." Giang Ngu nhấc đôi chân dài, tiếp tục tiến về phía trước.
Lục Tri Kiều ngẩn ra, cúi mắt nhìn những hạt cát mềm nhũn dưới chân, nhàn nhạt nói: "Dù sao là bữa tiệc hợp tác."
Bọt nước cuộn lên, suýt chút nữa nuốt lấy giày của cô ấy.
Cô ấy lặng lẽ dịch chuyển sang bên.
"Điểm này của Ngôn Ngôn vẫn không thay đổi..." Đột nhiên Giang Ngu thở dài, khuôn mặt lạnh lẽo bỗng dưng trở nên ôn hòa.
"Ừm?"
"Mắt nhìn người của em ấy, trước giờ rất cao, không thay đổi."
Nói như vậy rất nhập nhằng, vừa biểu thị tán thưởng Lục Tri Kiều, cũng khen ngợi bản thân, thậm chí trong giọng điệu thành thục ấy còn thấp thoáng vẻ tự hào. Cũng không biết là khoe khoang bản thân hiểu Kỳ Ngôn, hay là thầm đưa ra tin tức gì khác.
Chẳng qua chỉ là mấy giây, Lục Tri Kiều đã nghĩ tới rất nhiều thứ, nên không tiếp lời.
Giang Ngu lại dừng lại, quay đầu cười cười với Lục Tri Kiều: "Hai người quen nhau thế nào?"
"Đây là chuyện riêng tư." Lục Tri Kiều nói, "Cô vẫn chưa thực hiện lời hứa."
"Phần thuộc về Ngôn Ngôn, cô có thể không nói, tôi cũng chỉ nói tới phần quá khứ thuộc về tôi. Cuộc trao đổi này, rất công bằng."
"..."
Gió biển mằn mặn phả tới, tóc tai Lục Tri Kiều bị thổi tung, di chuyển tầm mắt.
Đường bờ biển cách đó không xa chìm trong màn đêm, đường nét mơ hồ, gần hơn là ánh đèn điện rải rác trong thành phố, tập hợp thành một dải sáng, kéo dài tới một đầu đảo nhỏ.
Bên tai chỉ có tiếng gió và sóng.
"Tôi không muốn làm cuộc giao dịch này." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng nói, "Về thôi." Nói xong quay người muốn quay về.
Dường như Giang Ngu đã dự đoán được phản ứng này của Lục Tri Kiều, không động đậy, vẻ mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng cất lên âm thanh sâu xa: "Khi tôi quen em ấy, em ấy vẫn còn đi học, rất trẻ tuổi, cũng rất nhiệt tình..."
Lục Tri Kiều ngẩn ra, cứng nhắc lùi lại.
Giang Ngu và Kỳ Ngôn trong một buổi biểu diễn, gia đình họ Kỳ là nhà tài trợ. Khi đó Kỳ Ngôn mười chín, học đại học Sư phạm Giang Thành, còn Giang Ngu hai mươi lăm, đã có chút tiếng tăm, tiền đồ xán lạn.
Khi đó nhóm người mẫu đang tạo kiểu hóa trang phía sau hậu trường, Kỳ Ngôn nhờ chút quan hệ lẻn vào trong, nói chuyện với mọi người, rõ ràng không ai quen biết ai, nhưng chỉ cần một mình cũng có thể khuấy động không khí, ngay cả người không thích nói nhiều như Giang Ngu cũng không nhịn được nhìn Kỳ Ngôn thêm đôi cái.
Dáng người rất cao, khuôn mặt xinh đẹp, thần thái trong trẻo trong suốt, tóc dài tới eo, mặt mày ngập trong hơi thở tràn trề, giống như ngọn lửa.
Ngọn lửa tươi mới lại nhiệt tình.
Cả buổi biểu diễn, Kỳ Ngôn đều đứng cạnh nhiếp ảnh gia chính, lúc thì nhìn máy ảnh, lúc thì nhìn lên sân khấu chữ T, cười với từng người mẫu.
Khoảnh khắc một đôi giây dừng tại điểm cố định, vốn dĩ Giang Ngu không cười, nhưng bị Kỳ Ngôn truyền nhiễm, khóe miệng không khống chế được cong lên, thế lạ bức ảnh như cười như không ấy trở thành "kinh điển" trong sự nghiệp người mẫu của Giang Ngu.
Những người bằng tuổi đa phần thích các chị gái trẻ tuổi, còn Giang Ngu lại thích những em gái mơn mởn ngập sức sống. Giang Ngu ghi nhớ một Kỳ Ngôn nhiệt tình như lửa ấy, Kỳ Ngôn cũng ghi nhớ một Giang Ngu gợi cảm bất kham ấy.
Nhiệt tình va chạm rất dễ tạo lửa.
Hai người thu hút lẫn nhau, có chung tiếng nói, nhanh chóng yêu nhau, tình cảm càng nồng, thời gian nồng nhiệt như thể ngâm trong mật ngọt.
Nhưng nhiệt tình cũng nhanh chóng qua đi, trôi đi cũng rất nhanh.
Giang Ngu lấy sự nghiệp làm trọng tâm, thực tế hơn, thích cảm giác nắm bắt tất cả mọi thứ trong tay, còn Kỳ Ngôn tự do phiêu du, muốn làm gì thì làm đó, ghét nhất bị người ta hạn chế trói buộc. Khi nhiệt tình bị bào mòn sạch sẽ, vấn đề các bên dần dần lộ ra.
Từ mặn nồng tới bình thường, chỉ có hai năm, hai năm còn lại là những cuộc cãi vã rồi lại làm lành không ngừng.
Hai người dường như đều không cam tâm, muốn cố gắng quay về trạng thái mặn nồng, nhưng vì phát sinh chia rẽ trong vấn đề này vấn đề kia, tính cách của ai cũng không chịu nhường nhịn. Tới cuối cùng, tách nhau mười ngày nửa tháng, cũng không có bất kì cảm giác gì.
Cuối cùng Kỳ Ngôn yêu cầu Giang Ngu come-out.
Lúc đó chính là khi sự nghiệp của Giang Ngu trên đà thăng tiến, tình cảm nhạt nhòa vô vọng, đương nhiên Giang Ngu sẽ dồn phần lớn sức lực cho công việc, vì chuyện come-out, Kỳ Ngôn cãi nhau không dưới mười lần với Giang Ngu, cuối cùng Giang Ngu bùng nổ, chủ động đề nghị chia tay.
Ngày hôm sau sau khi chia tay, hai người ai về nhà nấy, cắt đứt tất cả quan hệ qua lại, vừa từ biệt là năm năm.
"Trước kia Ngôn Ngôn rất nghe lời tôi, tôi bảo em ấy đừng làm loạn, em ấy sẽ không làm loạn, nhưng bản tính của em ấy không phải như thế, chẳng qua là vì em ấy muốn nhường nhịn tôi nên mới đè nén bản thân. Cho nên từ khi bắt đầu, chúng tôi đã xác định không thích hợp với nhau."
"Đương nhiên, đây là chuyện rất lâu về sau tôi mới hiểu ra."
Giang Ngu khẽ thở dài, khẽ híp mắt lại, đón lấy cơn gió biển, tiếp tục đi về phía trước, tóc dài bị thổi bay, chiếc bóng bị màn đêm nuốt chửng.
Lục Tri Kiều vô thức đi theo Giang Ngu.
Hai người một trước một sau, đi mãi đi mãi, bước vào phạm vi lầy lội, sóng biển trào lên nhanh chóng nuốt chửng lấy đôi chân của cả hai, hai đôi giày cao gót trở nên ướt nhẹp.
Nước biển có chút âm ấm.
Sau khi nước triều rút, gió thổi tới, có chút lành lạnh, đợi một lúc lại có cơn sóng vỗ vào bờ, lại trở nên ấm áp. Nóng lạnh đan xen, giống như tâm trạng lúc này.
Lục Tri Kiều nhìn bóng lưng cao ráo thẳng tắp của người kia, trong lòng thấp thoáng cảm nhận được bất an, chần chừ giây lát, hỏi: "Cho nên cô muốn níu kéo em ấy?"
Giang Ngu không đáp, dừng lại, mặc cho sóng biển vỗ lên chân.
"Muốn." Giang Ngu khẽ nói.
Trái tim Lục Tri Kiều nhấc lên.
Đột nhiên, Giang Ngu chầm chậm quay người lại, đi ra khỏi bóng tối, "Nhưng sau khi thấy cô, tôi lại không muốn nữa."
Giang Ngu chăm chú nhìn Lục Tri Kiều, đáy mắt cất chứa đủ loại cảm xúc, có sáng tỏ, vui vẻ, còn cả giải thoát.
Những năm qua Giang Ngu không ngừng tìm kiếm, tìm rất nhiều người phụ nữ giống như Kỳ Ngôn, biến họ thành Kỳ Ngôn. Nhưng trên đời này sao có thể tồn tại hai người hoàn toàn giống nhau. Kỳ Ngôn chính là Kỳ Ngôn, không cách nào sao chép. Sau khi Giang Ngu ý thức được điều này, tưởng rằng bản thân vẫn chưa buông được.
Cuối cùng khi bản thân gặp lại Kỳ Ngôn, cảm giác đầu tiên lại là xa lạ.
Giang Ngu lại tưởng rằng nhiều năm không gặp, con người sẽ thay đổi, khó tránh xa lạ. Thế là muốn chầm chậm tiến lại, chầm chậm tìm kiếm cơ hội, chầm chậm tới gần.
Nhưng, sự xuất hiện của Lục Tri Kiều, triệt để kéo Giang Ngu ra khỏi màn sương mù.
Ban nãy ở bên ngoài phòng, bản thân đã suy nghĩ rất lâu.
"Ngôn Ngôn lớn rồi." Giang Ngu cười nói, "Nhưng tôi nhớ em ấy, nhớ một Ngôn Ngôn 'khi còn nhỏ'."
Kỳ Ngôn sau khi trưởng thành, không còn là ngọn lửa nhiệt liệt, không còn tùy tiện cho đi nồng nhiệt, những thứ Kỳ Ngôn từng cho, đều lưu lại trong kí ức theo dòng thời gian. Còn những thứ Kỳ Ngôn không cho, hiện tại đã thuộc về một người khác cho dù biểu hiện có kiềm chế thế nào, loại cảm giác ấy cũng sẽ trào ra khỏi đôi mắt, không thể lừa dối.
Giang Ngu, người như bản thân không muốn tranh đoạt với người khác.
Một cơn sóng nữa lại vỗ vào bờ, lần này hung dữ hơn, trực tiếp chôn vùi bàn chân của cả hai, dường như nước biển cũng trở nên lạnh hơn.
Giang Ngu giơ tay, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, trong viên hồng ngọc ấy dường như co máu tươi chuyển động, vô cùng rực rỡ. Là của Kỳ Ngôn "lúc nhỏ" tặng cho bản thân.
Giang Ngu chăm chú quan sát một lúc, cánh tay vung lên.
Chiếc nhẫn lặng lẽ chìm vào trong biển cả.
Đêm khuya, Lục Tri Kiều nằm mơ thấy ác mộng.
Khoảnh khắc giật mình tỉnh dậy, cô ấy mở to mắt, ánh mắt nhìn vào khoảng tối tăm, đưa tay ra vỗ đôi cái theo thói quen, nhưng không đợi được đèn sáng. Cô ấy ngẩn ra rất lâu, đột nhiên nhớ ra nơi này không phải phòng ngủ nhà mình, chầm chậm dịu lại, đáy lòng trào lên cảm giác thất vọng nồng đượm.
Nằm thêm một lúc, cơ thể toát mồ hôi rất khó chịu, Lục Tri Kiều ngồi dậy bật đèn đầu giường, đi vào nhà tắm tắm rửa, quay ra ngồi lên giường, nhưng không có cơn buồn ngủ.
Nhìn điện thoại một cái, một giờ sáng.
Lục Tri Kiều mở ứng dụng nhạc lên, bật bài "Để em hạ cánh", vô thức nhấp vào Wechat, bất cẩn nhìn thấy ảnh đại diện mèo cam trên màn hình, ngây ra, vội vàng nhấp vào xem.
Trạng thái của Kỳ Ngôn đăng lúc 12 giờ.
Chia sẻ một ca khúc: Để em hạ cánh"
Tâm tư tương thông?
Khóe môi Lục Tri Kiều cong lên, còn chưa kịp vui vẻ vì sự ăn ý của hai người, đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhấp vào ảnh đại diện mèo cam, vào trang cá nhân của Kỳ Ngôn, phát hiện đường giới hạn lạnh lẽo đã biến mất, những trạng thái phong phú nội dung lúc trước lại xuất hiện trước mắt bản thân.
Một giây, hai giây, ba giây...
Lục Tri Kiều hít sâu một hơi, như trút được gánh nặng.
Ngôn Ngôn đã gỡ hạn chế.
Những ngày bị hạn chế quyền xem, Kỳ Ngôn đăng rất nhiều thứ, đa phần là chia sẻ chút chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, còn có cả ảnh. Lục Tri Kiều như nhặt được kho báu, một hơi lướt hết những trạng thái ấy, trái tim trống trải nhanh chóng được lấp đầy.
Ánh đèn đầu giường dịu dàng chiếu lên màn hình điện thoại, tiếng nhạc tới cao trào, khiến cảm xúc trong lòng cô ấy trở nên sục sôi hừng hực.
Từ đầu tới cuối, Kỳ Ngôn đều suy nghĩ cho cô ấy, suy nghĩ cho tương lai của hai người, tỉ mỉ lại chu toàn, nghĩ hết một lượt những thứ cô ấy đã nghĩ tới, còn cả những thứ cô ấy chưa nghĩ tới. Tối nay Lục Tri Kiều chính thức cảm nhận được sự chân thực, cảm nhận được một Ngôn Ngôn như bản thân nghĩ tới, đáng tin, đáng giá, cô ấy không nhìn lầm người, trái tim của cô ấy cũng không trao gửi sai người.
Nhưng Lục Tri Kiều vẫn từng bước ép sát, không cho đối phương thời gian thở dốc.
... Bạn làm trái tim người ta vỡ tan tành, bạn muốn vá lại những vết nứt ấy, vá lại từng mảnh từng mảnh nhỏ bé, giống như đám trẻ chơi trò chơi ghép hình, có lẽ ghép tám năm mười năm cũng không ghép xong.
Đột nhiên Lục Tri Kiều nhớ tới câu nói này, nước mắt liền rơi xuống.
Bài hát phát hết một lượt.
Lục Tri Kiều chỉnh thành lặp lại liên tục một bài, lau nước mắt, ngón tay run run nhấn like cho Kỳ Ngôn, bình luận một câu "Ngủ ngon."
Có lẽ người kia đã ngủ.
Lục Tri Kiều rút giấy lau mũi, đặt điện thoại sang một bên, tắt đèn nằm xuống.
Đột nhiên, màn hình sáng lên.
Ánh sáng rực rỡ rất chói mắt trong bóng tối.
Cô ấy lại nhanh chóng cầm lên xem. Là tin nhắn Kỳ Ngôn gửi tới.
[Ngủ ngon]
Sau đó lại gửi thêm một tin:
[Mơ đẹp]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.