🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 46: Chỉ để mình em thấy

"Tôi nói tôi không giúp, chị có tin không?"

Kỳ Ngôn chủ động chầm chậm buông Lục Tri Kiều ra, hai tay giữ lấy vai cô ấy, buộc Lục Tri Kiều phải nhìn vào mắt mình. Đôi mắt ấy sạch sẽ nghiêm nghị, chân thành lại kiên định, nơi đáy mắt thấp thoáng một tia buồn bã, giống như đang đánh cược.

Sức lực của người kia lớn, Lục Tri Kiều bị giữ chặt hai vai không thể động đậy, không chút chuẩn bị đón lấy anh mắt của Kỳ Ngôn, chưa kịp che giấu chút cảm xúc hoảng loạn trong đôi mắt mình, chật vật lại lúng túng.

Chỉ trong giây lát, Lục Tri Kiều liền bị đôi mắt của Kỳ Ngôn đoạt mất hồn.

Đồng tử đen láy giống như hai xoáy nước, chầm chậm hút cô ấy vào trong, tới nơi sâu thẳm liền khuấy động Lục Tri Kiều tới lộn xộn.

Trái tim Lục Tri Kiều nghiêng về phía tin tưởng Kỳ Ngôn, cho dù từ chiều tối tới khoảnh khắc ra khỏi thang máy, cô ấy chắc chắn rằng có tới chín phần Kỳ Ngôn âm thầm giúp đỡ, nhưng cũng vẫn còn lại một phần khả năng. Lục Tri Kiều hi vọng Kỳ Ngôn không giúp, càng hy vọng Kỳ Ngôn không hề biết gì về chuyện này, như vậy mới có thể bình phục cảm xúc hỗn loạn tối nay của bản thân, xây dựng niềm tin đã sụp đổ của cô ấy.

Có lẽ chuyện này mang tới kích thích quá lớn, Lục Tri Kiều khó tránh khỏi cảm giác bất an, bản thân vốn dĩ không có điểm nào bằng Kỳ Ngôn, duy chỉ có công việc có thể mang tới an ủi của bản thân cũng là cọng rơm cứu mạng của Lục Tri Kiều.

Cái tôi của cô ấy nhỏ bé, tự tin của cô ấy yết ớt, không chịu nổi được chuyện kích thích này.

Tuy Kỳ Ngôn từng lừa cô ấy, nhưng đó là trong tình huống bất đắc dĩ, sau đó đã kịp thời thẳng thắn xin lỗi. Kỳ Ngôn để tâm tới cảm thụ của cô ấy, để ý tới suy nghĩ của cô ấy như thế, sao có thể lừa cô ấy được chứ?

Lục Tri Kiều giật mình, thì ra bản thân đều hiểu rõ, nhưng không biết xuất phát từ sự cố chấp nào, luôn nhìn mà không thấy.

Bình tĩnh lại, Lục Tri Kiều nghĩ, quả thật bản thân điên rồi.

Kỳ Ngôn có thể trực tiếp nói không có, nhưng nếu hỏi ngược lại, ý nghĩa ám chỉ bên trong, có phải là chắc chắn cô ấy không tin Kỳ Ngôn? Đôi mắt kia ẩn giấu bi thương rất sâu, lúc này hình thành chất vấn, giống như mang theo chiếc roi sắt, hung hăng quật vào tim Lục Tri Kiều.

Bị đánh tới đau đớn, ngay cả da thịt cũng rách ra.

Lục Tri Kiều lại nhớ lại cảnh tượng trong rừng nhiệt đới. Kỳ Ngôn tháo dây giày buộc lên miệng vết thương cho cô ấy, bàn tay run rẩy không thể thắt nút, Kỳ Ngôn không chút chần chừ đồng ý chăm sóc con gái thay cô ấy, nhưng lại nói ba người tới thì ba người phải cùng về, Kỳ Ngôn bình tĩnh lái xe đi đợi cứu hộ, trên đường còn suýt đâm vào người khác. Kỳ Ngôn...

Đều là Kỳ Ngôn.

Đã như thế rồi, cô ấy vẫn không tin Kỳ Ngôn, người này liệu đau lòng nhường nào.

Kỳ Ngôn sẽ không lừa dối cô ấy.

Lục Tri Kiều thở khẽ ra một hơi, thấp thoáng cong khóe môi, cười một cái, thốt lên hai chữ: "Tôi tin."

"Vậy chị có nghe tôi giải thích không?" Kỳ Ngôn hỏi.

"Nghe."

Kỳ Ngôn cong môi lên, hay tay trượt từ trên vai xuống, nắm lấy tay Lục Tri Kiều, bình tĩnh nói: "Thật ra, tôi đã biết chuyện này từ sớm..."

Tháng Mười năm ngoái, Kỳ Ngôn nghe bố mẹ nhắc tới chuyện hợp tác lúc ở nhà, sau đó đại khái tới đầu tháng Mười Một, cô tới công ty tìm Trì Niệm, tình cờ nhìn thấy Lục Tri Kiều từ nhà vệ sinh bước ra, chỉ là lúc đó Lục Tri Kiều không nhìn thấy cô, Kỳ Ngôn cũng không lên tiếng. Bắt đầu từ lúc đó, Kỳ ngôn liền đắn đo xem có nên giúp hay không.

Sau đó nhìn thấy hợp đồng hợp tác ở nhà Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn biết rõ còn cố hỏi, vì trong lòng dao động, có nên nhúng tay hay không.

Cuối cùng, cô không giúp.

Kỳ Ngôn bàn giao từ đầu tới cuối một cách rõ ràng, không hề che giấu, cô nghĩ bản thân vẫn chưa đủ chân thành, vẫn chưa khiến Lục Tri Kiều có cảm giác an toàn.

"Cuối cùng tôi quyết định mặc kệ chuyện này, là vì hai nguyên nhân, một là, trong làm ăn chỉ bàn tới lợi ích, không nhắc nhân tình, có hợp tác hay không đều do bố tôi phán đoán, mà không phải là một người chưa từng tiếp xúc với chuyên ngành được ngày nào như tôi. Hai là..."

Cô dừng lại, ánh mắt nhìn Lục Tri Kiều càng thêm dịu dàng.

"Tuy lúc đó tôi vẫn chưa tính là hiểu chị, nhưng có thể cảm nhận được, có lẽ chị là một người không chơi chiêu tình cảm trong công việc, tôi âm thầm chút đỡ, giấu giếm chị, chị cũng sẽ không tình nguyện, hơn nữa tôi không thể tự ý làm chủ thay chị."

Người phụ nữ này nhìn rất yếu đuối mềm lòng, nhưng thực tế kiên cường hơn ai hết, nếu không làm sao có thể nuôi dạy con gái suốt mười mấy năm, còn có được thành công trong công việc.

Những lời này, Kỳ Ngôn không thể nói thẳng, vì lo lắng tới mọi chuyện, chỉ đành đổi phương pháp uyển chuyển. Trước kia cũng từng tiếp xúc với người có tính cách giống như Lục Tri Kiều, chỉ cảm thấy càng đi sâu tìm hiểu càng thấy mệt, nhưng hiện tại, vì là Lục Tri Kiều, làm gì cũng khiến Kỳ Ngôn cam tâm tình nguyện.

"Kiều Kiều..." Kỳ Ngôn nghiêng người ôm lấy Lục Tri Kiều, "Cảm ơn chị đã tin tôi."

Trên thực tế, còn có nguyên nhân thứ ba.

Kỳ Ngôn hy vọng tình cảm giữa hai người thuần túy, ít nhất, không pha trộn quá nhiều tạp chất lợi ích, nhưng lúc đó bản thân vẫn chưa chắc chắn, hai người có thể có tương lai hay không.

"Trong tim tôi, chị hoàn hảo nhất." Kỳ Ngôn nghiêng đầu hôn lên tai Lục Tri Kiều, đôi môi mỏng di chuyển dọc từ gò má tới nốt ruồi lệ, dịu dàng ngậm lấy.

Lục Tri Kiều chầm chậm nhắm mắt lại, hơi nóng lan tràn từ vành tai tới cổ, một phen run rẩy, hai tay cầm lòng chẳng đặn níu lấy vai Kỳ Ngôn.

Nụ hôn rải rác khắp mặt Lục Tri Kiều, cuối cùng hôn lên môi, rất nhẹ, giống như đang chần chừ, cuối cùng vẫn không nhịn được, hơi thở mang theo khí thế áp đảo tiến sâu quấn lấy nhau.

Chỉ cảm thấy bản thân rơi vào nơi sâu nhất của xoáy nước, vốn tưởng rằng ẩn chứa nguy hiểm, nhưng không ngờ nơi đây lại là một mảnh bình yên.

Trước kia từng yêu đơn phương người khác, Lục Tri Kiều luôn cảm thấy tự ti, thầm thích, thầm rung động, thầm quan sát nhất cử nhất động của đối phương, lâu ngày như thế, cô ấy dần dần mất đi cái tôi của bản thân trong phương diện tình cảm. Gặp được Kỳ Ngôn rồi mới biết, bản thân cũng có thể được để ý, được trân trọng, được đối đãi cẩn thận, mà trùng hợp, Kỳ Ngôn lại là người Lục Tri Kiều thưởng thức, là người Lục Tri Kiều muốn trở thành nhất.

Trái tim, vì bảy chữ kia mà bình tĩnh lại, nhưng cảm thấy bản thân nghe tai này ra tai kia.

Người hoàn hảo không phải cô ấy, mà là Kỳ Ngôn, tại sao trên đời này lại có người tốt như Kỳ Ngôn vậy chứ? Nhất định là kiến thức của cô ấy thiển cận, ít kinh nghiệm tình cảm, chuyện bé xé ra to.

Lục Tri Kiều không thể đối đãi chân thành với Kỳ Ngôn, dựa vào cái gì lại yêu cầu đối phương giải thích rõ ràng mọi chuyện? Câu chất vấn kì lạ, sự nóng vội kì lạ trong hôm nay, ngược lại chứng minh bản thân để tâm nhường nào.

Giống như một cái bạt tai, nặng nề tát lên mặt Lục Tri Kiều.

Trái tim Lục Tri Kiều ăn năn, nhưng đáy lòng lại lướt qua hương vị ngọt ngào, ngọn lửa trên môi hòa vào nhau, chầm chậm thiêu đốt cả cơ thể. Cô ấy bị đè lên tường, bị sự nhiệt tình như lửa ôm lấy, bị mùi vị trong khóe miệng xâm chiếm tới không còn gì, cô ấy lại vô cùng nghe lời.

"Kiều." Kỳ Ngôn khàn khàn gọi Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều hừ một tiếng, coi như trả lời.

Rất lâu sau Kỳ Ngôn không lên tiếng, che giấu cảm xúc chân thực nơi mí mắt đang rủ xuống, sau đó ngậm lấy cằm Lục Tri Kiều, hung hăng hôn lấy hôn để, khó lòng tách rời, nhỏ tiếng nói: "Hôm nay tôi thành thật như thế, có phải chị nên khen thưởng tôi không, ừm?"

Nói xong, hai tay kéo lấy áo khoác của Lục Tri Kiều, động tác như muốn kéo xuống.

Lục Tri Kiều đột nhiên tỉnh táo, đẩy Kỳ Ngôn ra, hoảng hốt tóm lấy vạt áo, chật vật cúi đầu: "Tôi mệt rồi, về trước đây..."

"Đừng..." Kỳ Ngôn giữ lấy cổ tay cô ấy, lấy lòng hôn lên, "Tôi trêu chị thôi."

Lục Tri Kiều ngẩng đầu trừng mắt với Kỳ Ngôn một cái, trong mắt rõ ràng là vẻ lúng túng, đột nhiên, đưa tay ra kéo lấy sợi dây buộc tóc sau lưng của Kỳ Ngôn. Tóc tai vốn dĩ buộc thấp liền thả lỏng, nhẹ nhàng trượt xuống, mái tóc dài đen láy nhanh chóng rủ xuống, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Kỳ Ngôn: "?"

...

Chạy trốn về nhà, Lục Tri Kiều ôm lấy khuôn mặt nóng bỏng, thấy con gái đang đánh răng trong nhà vệ sinh, dặn dò một câu ngủ sớm. Cô ấy đang muốn về phòng, cô gái nhỏ ngậm đầy bọt kem đánh răng trong miệng, nói năng mơ hồ không rõ: "Mẹ, có phải mẹ lại cãi nhau với cô Kỳ đúng không?"

"..."

"Mẹ của cô Kỳ không thích cô ấy kết bạn với phụ huynh học sinh, cho nên con mới gọi cô ấy là dì." Đôi mắt Lục Uy mở to, nghiêm túc nhìn mẹ, có ý bảo vệ Kỳ Ngôn.

Lúc này quả thật Lục Tri Kiều mệt rồi, cũng không có tâm tình nghĩ nhiều như thế, liền gật đầu qua loa: "Ừm, mẹ biết rồi, cô Kỳ đã giải thích rồi."

"Vậy ban nãy mẹ ở nhà cô Kỳ ạ?"

"... Ừm."

Lục Uy chuyển động con ngươi, không lên tiếng, quay đầu tiếp tục đánh răng.

Lục Tri Kiều về phòng một lúc, nghe tiếng động bên ngoài, đợi con gái về phòng, mới cầm quần áo vào nhà tắm. Cô ấy thoải mái tắm rửa, dường như tâm sự bị nước nóng gạt đi quá nửa, sau khi ra khỏi nhà tắm, cả người bỗng nhẹ bẫng.

Cô ấy tắt hết đèn trong nhà, nhưng quên bật đèn trong phòng, lúc này sờ mò trong đêm tối đi về phía cửa phòng ngủ, đặt tay lên tường tìm kiếm rất lâu cũng không thấy công tắc.

Bốn phía tối om đưa tay ra không thấy, vẻ âm u quái dị càng rõ ràng trong im lặng.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên Lục Tri Kiều sợ hãi.

Cô ấy đưa tay lên vỗ đôi cái, đèn trứng trên đầu giường cảm ứng sáng lên, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng một góc phòng ngủ, tối tăm lọt vào trong đáy mắt Lục Tri Kiều.

Cuối tuần, Lục Tri Kiều đi công tác ba ngày.

Kỳ Ngôn đón Nữu Nữu tới ăn ở nhà mình, đốc thúc làm bài tập, hai cô trò ở chung cực kì hòa hợp. Mỗi ngày Kỳ Ngôn đều báo cáo tình hình với Lục Tri Kiều qua Wechat, cứ cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, bẻ ngón tay đếm ngày, mới chỉ một ngày mà thôi, muốn nói nhiều thêm vài câu, gọi video cũng được, nhưng người kia quá bận, trả lời tin nhắn cũng rất chậm.

Cô không làm phiền công việc của Lục Tri Kiều, chỉ có thể khống chế bản thân.

Hôm nay hẹn Trì Niệm tới chơi, tối qua cùng đi ăn, hai người nói chút chuyện về nhiếp ảnh.

Trước giờ Kỳ Ngôn từng giúp chụp ảnh thương mại cho mấy tạp chí, thỉnh thoảng sẽ nhận công việc từ minh tinh nghệ sĩ, nhưng đều là dựa theo tâm trạng, hơn nữa phải có người quen giới thiệu, dù sao cũng không kiếm cơm dựa vào nghề này, càng khiêm tốn càng tốt.

Ngoài bố mẹ, chỉ có Trì Niệm biết.

Lần này cô muốn bàn bạc, đợi tới khi nghỉ hè sẽ cùng mấy người bạn trong giới tới Châu Phi dạo quanh một vòng, tìm một số phong cảnh chưa chụp bao giờ. Các nơi trên thế giới, ngoài hai cực nam bắc, chỉ còn lại nơi đó là chưa tới.

"Không phải vào mùa nắng nóng công ty các cậu có thể đổi thời gian nghỉ cho nhau à? Đổi bốn năm ngày có lẽ không có vấn đề." Kỳ Ngôn xoay bàn, bóc một viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng.

Trì Niệm nhíu mày trầm tư, dường như khuôn mặt béo lên một chút, càng giống loli, phong cách ăn mặc nhàn hạ trên người càng giống học sinh, "Không phải vấn đề thời gian, là vì tôi không tiện lắm."

"Sao thế?"

Đột nhiên Trì Niệm nhướng mày cười cười, thần bí nói: "Đừng vội, tôi có một tin tốt và n tin xấu, cậu muốn nghe tin gì trước?"

Bình thường đều là một tốt một xấu, người này lại xuất chiêu không giống bình thường, Kỳ Ngôn vui vẻ, nói: "Khổ trước sướng sau, tin xấu đi."

Từ lần gặp Trì Niệm ở văn phòng Lục Tri Kiều, tới bây giờ hai người mới gặp lại, Kỳ Ngôn nói sự thật với Trì Niệm qua Wechat, duy nhất không nói tới quan hệ ám muội của bản thân và Kỳ Ngôn. Tuy như thế, nhưng hai tầng quan hệ phụ huynh học sinh, lại cộng thêm hàng xóm cửa nhà đối diện nhau, cũng đủ để Trì Niệm sửng sốt, còn oán trách Kỳ Ngôn giấu không nói.

Khi Trì Ngôn mới chuyển nhà, liền muốn mời Trì Niệm tới chơi, nhưng đối phương bận, vẫn không có thời gian rảnh.

Hôm nay có thời gian, nhưng đã biết đối phương ở đối diện, nếu không phải hai ngày này Lục Tri Kiều đi công tác, tuyệt đối Trì Niệm không dám tới.

"Tin xấu thứ nhất, tiền thưởng ba tháng này của mình mất rồi. Tin xấu thứ hai, lần này giám đốc bọn mình đi công tác, vốn dĩ mình cũng phải đi, kết quả vì tin tốt kia, bỏ lỡ mấy cơ hội tốt để thăng chức tăng lương. Tin xấu thứ ba, tối qua mình đi gặp khách hàng, còn vì tin tốt này, ngủ quên đến muộn, sau đó lúc ăn cơm còn không nhịn được nôn lên người khách hàng..."

"Dừng dừng!" Kỳ Ngôn nhíu mày.

Giống như đọc hiệu lệnh, vì tin tức mà dẫn tới tin xấu, không khỏi quá thảm.

"Cậu trực tiếp nói tin tốt đi."

Trì Niệm giơ tay khẽ ôm lấy bụng, cong môi cười lên: "Mình sắp làm mẹ rồi. Cậu sắp thành mẹ nuôi rồi."

Đột nhiên Kỳ Ngôn mở to mắt, ngẩn ra nhìn cô ấy, ánh mắt chầm chậm di chuyển xuống bụng Trì Niệm, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Nhưng nhanh chóng, vui mừng liền nhạt đi.

Cô nhìn về phía phòng sách, con gái nuôi của cô, không, con gái ruột, đang ở bên trong làm bài tập. Cô đã có một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời, là bản thân tư lợi làm chủ "hốt" về, thêm một đứa nữa, sợ là tình yêu không đủ phân chia.

"Mấy tháng rồi? Con trai hay con gái?"

"Mới bảy tuần thôi." Trên mặt Trì Niệm là nụ cười hạnh phúc, "Mình hi vọng đứa đầu là con trai, giống ông xã mình thì càng tốt, tới đứa thứ hai thì sinh thêm một cô con gái, anh trai chiều em gái, tốt biết bao."

Nụ cười của Kỳ Ngôn có chút cứng lại.

Cô không thích con trai, không hề thích chút nào, anh trai em trai gì đều không thích. Có lẽ vì nguyên nhân xu hướng tính dục, bản năng của Kỳ Ngôn càng chú ý tới người cùng giới, lúc này nghe Trì Niệm bắt đầu tính toán tới việc mang thai đứa thứ hai, trong lòng có chút không thoải mái.

Lúc này mới hiểu ra, ý nghĩa của nhiều tin xấu kia.

"Vậy... công việc của cậu thì thế nào?" Kỳ Ngôn nhíu mày hỏi.

"Những tin xấu cậu nói ban nãy, đều là vì mang thai mà dẫn tới à? Mang thai một đứa đã đủ vất vả rồi, còn định sinh thêm. Sự phân biệt đối xử trong công việc hiện tại nghiêm trọng như thế, sinh một đứa trẻ đã chậm trễ đôi ba năm, hơn nữa bản thân cậu nói không muốn làm bà nội trợ toàn thời gian, ngộ nhỡ tương lai cậu hối hận, thời gian hai ba năm đủ cho người khác đạp cậu xuống rồi, phải làm sao chứ?"

"..."

Vốn dĩ muốn được chúc phúc, được an ủi, nhưng không ngờ lại nhận lấy gáo nước lạnh, nụ cười trên khóe môi Trì Niệm tan vỡ, sắc mặt có chút khó coi: "Ngôn Ngôn, những chuyện này mình đều biết, nhưng không thể vì công việc mà không sinh con, dù sao mình cũng không cong, mình có thể mang thai tự nhiên, mình muốn làm mẹ."

Kỳ Ngôn nghẹn lại, ngẩn ra nhìn Trì Niệm, cảm giác không thoải mái ngày càng mãnh liệt.

Trước kia Trì Niệm không như thế, trước kia cô ấy là một người có tâm tư hướng về sự nghiệp mạnh mẽ, cũng cố gắng nhiều như thế, sau khi kết hôn, con người cũng thay đổi, bây giờ càng..."

"Bây giờ mình rất lo lắng công việc, có lẽ là vì thể chất không tốt lắm, mới bảy tuần đã giày vò thế này, cũng không thể hai ba ngày lại xin nghỉ, mình sợ giám đốc Lục có ý kiến với mình." Trì Niệm tiếp tục nói.

Nói xong, lại chuyển chủ đề.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.