Chương trước
Chương sau
Từ sau hôm đến chùa cầu duyên cùng hai người bọn Trường An, Mạn Nguyệt và Tỷ Nhi cực kỳ bận hai cô nương không những phải đến tiệm hương ghi chép sổ sách, ghi chép tất cả các hương liệu nguyên liệu điều chế đã vậy còn học điều chế hương. Tư chất cả hai đều không tồi Mạn Nguyệt lớn lên ở đây nên những mùi hương này cô ít nhiều nhận ra còn Tỷ Nhi sống ở quê tuy không phân biệt được ngay nhưng hương từ hoa cỏ làm thuốc cô lại rất nhanh nhạy, điều này làm Diệp lão gia hài lòng lắm ông cảm thấy thành tựu lớn nhất của mình là sinh ra hai bảo bối này, nhất định sau này hương liệu Diệp gia sẽ càng phát triển, chỉ có thịnh vượng nhất không có thịnh vượng hơn.
- Tiểu Nguyệt, Tỷ Nhi các con nghỉ tay đến đây ăn điềm qua ( dưa lê) đi. - Ông vẫy tay gọi hai con đang chăm chú ghi chép hương liệu.
- Phụ thân để phần cho bọn con đấy nhé, chép xong phần này con sẽ qua ăn. - Mắt Mạn Nguyệt sáng rực khi nghe đến điềm qua, trời sinh thích ăn hoa quả nàng thực sự không kìm nổi muốn cầm miếng dưa lê ngọt lịm kia lên cắn một miếng lớn nhưng than ôi sao mà nhiều thành phần có thể tạo thành hương liệu thế nàng chép mãi chép mãi vẫn chưa xong nữa.
Trong khi đó Vinh Tỷ Nhi rất an tĩnh ghi chép, người này sao có thể luôn ẩn nhẫn như vậy được nhỉ? Nàng cũng không đặc biệt thích hoa quả gì ăn một chút lấy vị trong miệng mà thôi. Nàng dừng bút chủ động đến bên bàn Diệp lão gia để sẵn dĩa dưa lê cắt sẵn từng miếng mà bê lên đưa đến chỗ Mạn Nguyệt, nàng khẽ vỗ vai người đang hăng say chép bài kia một cái: " Tỷ tỷ, điềm qua ngon ngọt trước mắt đã đến rồi, muội thấy tỷ chép siêng quá nên đặc biệt đem qua cho tỷ này, có phải tỷ nên há miệng ăn thử một miếng không? " hôm nay Tỷ Nhi lại chủ động thân thiết với Mạn Nguyệt điều này làm cô rất ngạc nhiên nhưng không lâu đã trở về trạng thái bình thường cô chỉ nghĩ rằng sự phòng bị của muội muội đã được phá vỡ. Thật ra nàng ta chỉ đang lấy lòng qua mắt mọi người mà thôi.
- Thêm một miếng nữa đi, tỷ đang bận tay muội muội, muội đút cho ta được không? - Mạn Nguyệt lấp lánh đôi mắt nhìn Tỷ Nhi
- Con người này sao có thể lười như vậy...- Đây là suy nghĩ đầu tiên khi nghe " tỷ tỷ " mình muốn đút ăn dưa nhưng cô là người biết thức thời, bày ra nụ cười thân thiện mà đút cho đối phương một miếng thật ngọt.
- Xem ra hai con không để ý đến thân già này. - Diệp Hạo Thiên vờ thở dài tay vuốt vuốt bộ râu dài qua cằm một chút.
Hai người nghe thấy vậy mỗi người một miếng dâng lên miệng ông tới tấp: " Phụ thân thử miếng đi, ngọt lắm " ; " Phụ thân, cha cũng có phần mà. " trong tiệm vọng ra không ít tiếng cười đùa vui vẻ của ba cha con, có lẽ những ngày tháng hạnh phúc nhất chính là học chế hương.
Phủ Hầu Vương - chính viện không khí có chút căng thẳng, Tề Tùng đọc xong ám thư được gửi đến nhăn mày đăm chiêu suy nghĩ hoá ra thuộc hạ hắn cử đến nhà Diệp gia đã tìm ra bí tịch chế hương độc nhất của họ chỉ cần dùng hương này thì việc muốn cướp ngôi đoạt quyền không khó, chỉ là làm sao lấy được đây? " Hoàng vị nhất định phải là của ta " chàng chắc mẩm như vậy rồi chợt nghĩ đến cảnh cùng tỷ muội Diệp gia đi chùa chàng đã nói thẳng muốn cùn Mạn Nguyệt nên duyên, liệu nàng ta sẽ cho chàng cơ hội và liệu chàng có thể lợi dụng nàng ta lấy bí tịch hay không? Ừ thì điều này khiến chàng suy nghĩ rất lâu, uống một chum Mông Đỉnh Cam Lộ chàng cảm thấy bản thân thông suốt hơn trước mắt cứ từ từ tiếp cận nàng ta sau đó " nên duyên " để lấy bí tịch. Không tồi, " Nàng ta là con thỏ non dễ sa lưới, xin lỗi nàng hoàng vị quan trọng hơn tất thảy mọi điều với ta. "
Hầu Vương gia Tề Tùng thật sự rất thảm, mẫu phi của chàng bị hại khi chàng lên 5 tuy sống dưới sự dưỡng dục của Mẫn Phi nhưng Mẫn Phi lại là người đầu độc mẫu phi chàng điều này chàng làm sao nuốt trôi được! Chàng thề lấy được hoàng vị lập tức đày Mẫn Phi đến dạng khổ sở nhất mới thôi mà trước mắt chàng vẫn chưa thực hiện được, vì để tránh khỏi sự nghi kị hãm hại của các hoàng tử đấu nhau giành ngôi chàng đã giả vờ bản thân chỉ đam mê tửu sắc nhưng thật ra chàng làm biết bao chuyện đến mức chàng đã không phân biệt được đâu là chính đâu là tà chỉ cần có hoàng vị, nắm quyền trong tay chàng mới thấy an lòng.
Nhân một ngày cả hai được nghỉ, Mạn Nguyệt lén cùng Hầu Vương gia đi thưởng hoa, chỉ có hai người họ ở cùng nhau. Họ cùng nhau rảo bước trên đường ngập tràn hoa, hai bàn tay thả lỏng ngại ngùng không dám nắm lấy tay đối phương một lúc vô tình đám trẻ con chạy ngang xô ngã Mạn Nguyệt đúng lúc chàng đưa tay nắm lấy tay nàng kéo nàng vào lòng, khoảnh khắc ấy lần nữa thắp lên ngọn lửa trong tim nàng. Đối với Mạn Nguyệt mà nói, nàng đã để ý Hầu Vương trước nhưng mãi chưa có dịp làm quen thật may mắn thanh mai trúc mã của nàng quen biết Hầu Vương, điều này đã làm nàng vui mừng khôn xiết.
- Muội không sao chứ?
Mạn Nguyệt ngơ ra hồi lâu mới nhận thức được người kia đang hỏi han mình, chàng đứng ngược nắng với góc độ dưới ánh nắng này tôn lên từng đường nét trên mặt, thật anh tuấn làm sao. Cảm nhận được mắt chàng dán vào mình từ nãy đến giờ, Mạn Nguyệt mới ý thức được mà đáp: " Không... muội không sao, cảm ơn huynh đã đỡ muội. " Nói rồi nàng tự buông tay ra, đứng thẹn thùng trước mặt đối phương như con cún nhỏ, vén vén lọn tóc mai lúc này trông nàng thật đáng yêu. Tề Tùng bật cười vươn tay xoa xoa đầu: " Muội đừng ngại như thế được không? Trông muội thế này huynh thật muốn ức hiếp muội thêm chút. " lần nữa thấy phản ứng của Mạn Nguyệt, Tề Tùng cảm thấy có chút không nỡ tiếp cận nhưng ý nghĩ về mẫu phi xẹt qua đầu đã vực dậy tham vọng của chàng.
Trường An lại đến biên cương rồi, dạo này quan hệ với Ninh Viễn Quốc không tốt cho lắm chỉ e sẽ nổ ra chiến tranh, điều này làm Mạn Nguyệt lo lắng, thanh mai trúc mã đi cũng không báo một tiếng đành chờ khi y về mới báo chuyện giữa nàng và Hầu Vương mới được. Vinh Tỷ Nhi mấy hôm nay rất siêng đến thỉnh an kế mẫu, thậm chí cô còn học nấu ăn từ Phiến Sương tuy chỉ là những món điểm tâm nhưng lại rất hợp ý Diệp phu nhân như: Ngưu nãi đống, nhu mễ từ, bạch cao, sơn dược xích đậu cao... có vẻ như Tỷ Nhi dần ra dáng nhi nữ của Diệp phu nhân hơn ai kia....
Ngày qua ngày, ngoài việc học hương và cách điều chế ra mọi việc tương đối ổn. Quan hệ của Mạn Nguyệt và Hầu Vương gia thắt chặt hơn trước, hôm nay cả hai cùng hẹn gặp ở tửu lầu cũ nơi mà họ lần đầu gặp nhau. Mạn Nguyệt đến sau, từ dưới lầu đã nghe xoang xoảng tiếng thủy tinh vỡ nàng không biết chuyện gì đang diễn ra trên kia cố gắng bước nhanh hơn, nhìn thấy nam nhân cao lớn tức giận ném vỡ bao nhiêu là tách trà rồi đuổi hết mọi người ra, thoáng chốc nàng nhận ra đấy là Hầu Vương, cô bước vào trong phòng hẹn lúc này đối diện với cô chỉ có Hầu Vương những người khác đã bị đuổi, hôm nay trước khi đến đây chàng đã vào cung vấn an Thái Hậu, Hoàng đế cùng Mẫn Phi, chàng bị Hoàng đế khiển trách vì những việc gần đây chàng làm, hoá ra trong mắt vua cha cũng không có người con như chàng đây. Tề Tùng rất tức giận, Mẫn Phi rốt cuộc đã rót vào tai ông ta những lời gì mà khiến chàng bị hạ bệ như vậy, chàng nhớ sự giận dữ hiện rõ trong mắt ông ta nhìn chằm chàng tựa hồ có thể thấy được gân máu hằn lên trong mắt, chàng gằn giọng với Mạn Nguyệt: " Bổn vương làm gì sai sao? Bổn vương sống đến từng tuổi này còn phải làm một con chó cho Mẫn Phi mặc sức cưng chiều chán ghét sao? Mạn Nguyệt, nàng nói đi, ta đáng phải chịu những chuyện này sao? "
Mạn Nguyệt bị đôi tay nam tử ghì chặt lấy bất giác hai bên vai cực đau đớn, cả người nàng như muốn mềm nhũn ra khi bị y ghì chặt như vậy: " Không không có... Tề Tùng huynh bỏ muội ra trước đi, muội đau. " Nhìn thấy đối phương mềm yếu nhăn mặt lúc này Hầu Vương mới nhận thức được mình đang làm gì, y buông hai tay ra rối rít xin lỗi vì đã làm nàng đau nhưng ngược lại Mạn Nguyệt chủ động ôm lấy chàng: " Tề Tùng huynh nghe cho rõ đây, cho dù có chuyện gì xảy ra muội cũng ở bên huynh, Hoàng thượng không cần huynh muội cần huynh, huynh đừng nói mình như một cái đuôi của Mẫn Phi muội biết bà ấy cướp huynh từ tay Nhã Phi, Tề Tùng huynh tệ hơn nữa mẫu phi huynh cũng không sống lại hà cớ gì phải hành hạ bản thân như thế? " Dường như những lời này đã làm Tề Tùng tỉnh ngộ, chàng cảm nhận cái ôm ấm áp từ nữ nhân truyền đến thoáng cảm động cũng ôm chầm lấy nàng, hoá ra khi buồn con người ta dễ bị cảm hoá như thế. Hắn vốn cũng cảm động nhưng nhờ những lời kia của Mạn Nguyệt đã nhắc nhở hắn, thì ra thỏ con này cũng biết quá khứ dù hắn chưa kể nàng nghe bao giờ, hắn nói với bản thân nhất định phải tiến hành kế hoạch nhanh hơn để đạt mục đích, chỉ là nàng chưa biết những việc Hầu Vương này làm là tốt hay xấu nhưng ít ra khi hai người ôm nhau Tề Tùng đã hôn lên trán Mạn Nguyệt là thật, một nụ hôn chân thành thay cho lời cảm ơn an ủi, nụ hôn trán đủ để làm mồi lửa nhen nhóm ánh lửa nhỏ trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.