Thời gian buổi trị liệu lần này kéo dài rất lâu, chìm trong giọng nam giới dễ nghe làm cho người nghe thả lỏng cả cơ thể, Phương Kính dễ dàng thiếp đi gần như là ngủ thẳng một giấc. Đến mười một giờ mới tỉnh dậy, Lục Lăng đã đi rồi, nhưng cuốn sách cậu đang đọc vẫn để lại ở chỗ cũ, tựa đề được in to nổi bật dễ thấy được: ‘Giải phẫu học’.
Cậu ấy có lá gan nhỏ như nai con này, mà dám cầm dao phẫu thuật sao?
Phương Kính đi vào phòng vệ sinh tắm táp, sau khi rửa mặt xong nằm lên trên giường. Anh thiếp đi rất nhanh, lại chập chờn tỉnh giấc giữa cảm giác khô nóng khác thường; sắc trời vẫn còn chưa sáng, anh nửa mơ nửa tỉnh dang hai chân ra, đằng trước đã cứng ngắc như thiết, lỗ sau co rụt liên tục đói khát; mơ mơ màng màng duỗi bàn tay xuống đằng sau, cắm một lóng ngón tay, nhưng vẫn không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều…
Có ai đâu?
Đám người thường ngày bu theo xung quanh dù có đuổi cũng không đi, trái đến khi cần lại không tìm thấy ai.
Trong đầu lại hiện lên gương mặt và thân thể kiều diễm, yêu dị như hồ ly tinh của chàng tra, đôi mắt quyến rũ người, da thịt trắng trẻo nõn nà, đôi môi mềm ướt, đầu lưỡi linh hoạt, cúi người xuống, thuần thục nuốt vào nhả ra dương v*t của mình.
- Lục Lăng——
Trong miệng bật thốt ra cái tên kia, Phương Kính chợt bừng tỉnh, luống cuống rút ngón tay ra khỏi lỗ sau, thở dồn dập ngồi bật dậy, giữa háng vẫn giữ trạng thái đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi/884222/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.