Sau khi tỉnh lại, anh đã nằm lại trên giường lớn, trên người chỉ đeo chiếc vòng cổ, mọi dụng cụ linh tinh khác đều được tháo bỏ toàn bộ, một cái chăn ấm áp đắp kín thân thể, đèn tường mờ nhạt đều được mở sáng, hắt lên vài cái bóng lên trên trần nhà.
Phương Kính hoảng hốt duỗi tay ra, vươn đầu ngón tay chỉ về cái bóng, trong miệng lẩm bẩm đếm: “Một, hai, ba, bốn…” đến hơn bốn trăm liền bị lộn, chỉ đơn giản bắt đầu đếm lại lần nữa.
Đếm số càng lên nhiều lại càng thêm vui vẻ, trong ô cửa sổ nhỏ đưa xuống một bữa ăn phong phú đầy đủ, một bộ quần áo ngủ thường ngày, một cái đồng hồ để đang chạy giờ và một chiếc máy tính không kết nối mạng.
Phương Kính mặc quần áo xong, ăn cơm, đặt đồng hồ ở đầu giường, mở máy tính ra, trong đó đều được tải đầy đủ loại trò chơi mới nhất và phim ảnh. Không có chút hứng thú nào bấm vào một bộ phim ngắn kinh dị máu me, trong tiếng kêu khóc hỗn loạn điên cuồng của nữ chính, anh buồn ngủ mà thiếp đi mất.
Từ sau lần đó, Phương Kính được dọn ra khỏi tầng hầm ngầm đổi đến ở trong một căn phòng có cửa sổ chiếu sáng, liên thông với phòng vệ sinh còn trang bị một cái máy chạy bộ. Cửa sổ luôn đóng chặt, để thông khí thì phải dựa vào hệ thống thông gió, còn có cả cây cối xanh tươi xum xuê ngoài cửa số, còn bên ngoài đám cây cối này là một mảnh đất hoang vắng, thỉnh thoảng cũng có xe cộ và người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi/884219/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.