Mấy ngày nay chỉ là nói nhiều thêm hai câu với Doãn Điềm mà thôi, mà đã đồn thổi bọn họ yêu đương bay đến đầy trời. Buổi chiều Phương Kính vừa đến sân vận động, gặp phải đám bạn bè nhốn nháo thay nhau tò mò hỏi han; trên khuôn mặt anh luôn nở nụ cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mặc kệ bọn họ đoán mò.
Kì thật thì Phương Kính không có ý nghĩ gì với Doãn Điềm cả; lý do tiếp xúc liên tục như vậy, hơn phân nửa là do sôi sục ý muốn tham lam và thích chiếm được sự hâm mộ lẫn ganh tị của mọi người xung quanh; dù sao được yêu đương với đứa con gái hoa khôi số một số hai ở trường cũng là một chuyện rất nổi bật, có tiếng tăm đi. Mặt khác, anh cũng đến lúc nên quen một người bạn gái rồi, mới có thể hoàn toàn chặt đứt đi mọi tâm tư của Lục Lăng, đơ phải bị người xung quanh chê cười.
Tuy nói là dạo gần đây đều chưa từng có lần nào gặp thẳng mặt tên oan gia kia, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, cũng không thể diễn tả rõ ràng được, chính là trực giác không tên nói cho anh biết, Lục Lăng vốn khác người vẫn cứ luôn dõi tầm mắt nhìn chằm chằm theo mình, chờ thời cơ đến để vồ lấy.
Phì phì phì, ông đây lại sợ cậu ta sao!
Phương Kính mất tinh thần lại đang tập luyện trên sân bóng, rất nhiều lần không tập trung chú ý, lập tức bị huấn luyên viên mắng một trận mới hồi thần lại, tuy sau đó đã điều chỉnh lại trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi/884215/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.