Kiến Vũ vội vã chạy đến phòng ngủ, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Bảo túm chặt lấy chăn. Bởi vì chăn trùm qua mặt, khiến hắn hít thở không thông. Khó trách tiếng khóc của hắn có chút quái, hóa ra bị cách bởi lớp chăn. 
"Ngươi xác định hắn đã ngủ?" Thẩm Lương nghi vấn. 
"..." Kiến Vũ không nói gì. Rõ ràng hắn đã nhắm mắt, lẽ nào lại không ngủ?! 
Thẩm Lương thấy thế lại một lần nữa hỏi: "Ngươi xác định vẫn muốn nuôi dưỡng hắn?" 
Đều không phải hắn không nể tình, nhưng cái phương pháp nuôi dưỡng này, hắn nghĩ sinh mệnh của Hạ Bảo sẽ không được đảm bảo an toàn a. 
"Ngươi cũng không phải là heo vấn đề này còn muốn xác định." 
"..." 
"Phốc... Khái ~" Tuấn Kiệt không nể tình cười nói: " Thẩm Lương ngươi đừng hỏi lại nữa. Hạ Bảo tỉnh cũng tốt, chúng ta sẽ cùng đi a." 
Thẩm Lương bất đắc dĩ than thở, đành im lặng tán thành. Hắn còn có thể nói cái gì, hiện tại lão bà hắn cũng đứng về phía Kiến Vũ. 
Kiến Vũ kiểm tra tã lót của Hạ Bảo một chút rồi mới xuất môn. 
Bên ngoài mặt trời đã sắp lặn, gió có chút lạnh. Hoàn hảo hắn đã dự kiến trước, đem Hạ Bảo bao kín lại. Hạ Bảo tại hắn trong lòng mơ mơ màng màng, hắn có lẽ đã đi gặp chu công rồi. 
Thẩm Lương mở cửa xe, lúc mọi người vào hắn đóng sập cửa khiến Hạ Bảo suýt nữa giật mình tỉnh giấc. Nhưng may mắn, thân thể hắn khẽ run lên một chút nhưng vẫn đang ngủ. 
Tuấn Kiệt ở kính chiếu hậu nhìn Kiến Vũ cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh/201146/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.