Nhìn người đang yên lặng ngủ trong lòng mình, Vương Thanh trong lòng cảm giác sung sướng cùng thỏa mãn tràn ngập. Hắn có một tật xấu, rất thích đùa giỡn này nọ. Đương nhiên, đều không phải là loại loạn thất bát tao, mà là nghĩ làm thế nào để đùa giỡn thật vui vẻ. Tỷ như lúc này, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để phản kích nãi nãi hắn. 
Người trong lòng nhẹ "ưm" một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp, vừa lúc cũng hắn đối mặt. Hắn dùng ngón tay thon dài hữu lực mà vẽ loạn trên khuôn mặt vợ, sờ loạn a, hình như có chủ ý. 
Kiến Vũ biểu tình chậm rãi biến hóa, giống như trong mộng không vui liền nhíu mày. Vương Thanh nghĩ muốn giúp hắn giãn ra, thế nhưng hắn trái lại còn nhăn kinh hơn, sau đó "ba" một tiếng năm ngón tay đánh tới. 
Vương Thanh chợt cảm thấy tối tăm, trên mặt tuy rằng không đau, nhưng hắn thật ra lại hoảng sợ, thanh âm vang lên. 
Kiến Vũ dần dần tỉnh, nhìn thấy biểu tình thiên biến vạn hóa của Vương Thanh liền hỏi: "Làm sao vậy?" Thanh âm đặc biệt ôn nhu, cùng với cái tát vừa nãy thực không giống một người. 
"Ngươi có phải gặp ác mộng?" Vương Thanh cười khổ hỏi. 
"Mộng có người sờ soạng ta." 
"..." Đó là bình thường, bởi vì ta sờ soạng. Vương Thanh tiếp tục hỏi: "Ai a? Là ta sao" 
Kiến Vũ lắc đầu: "Không phải ngươi, là dâm tặc." 
"==||| " 
"Mặt của ngươi làm sao vậy?" Hồng hồng, hình như bị đánh. 
"Không có việc gì." 
"Thực không có việc gì?" Không giống a... 
"Thực sự không có việc gì, là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh/1319904/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.