Trưa ngày 30, giống như hai năm trước, Tuấn Kiệt ở lại nhà Kiến Vũ. Bất quá lần này Thẩm Lương hắn không có về nhà, bởi vì cha mẹ hắn được mời đến nhà dì hắn ăn năm mới, hắn không muốn đi cũng không sao.
"Sớm biết như vậy chúng ta mua thêm chút đồ ăn ngon." Tuấn Kiệt cười khổ nhìn đống thức ăn không được nhiều cho lắm.
"Không có đáng gì, hiện tại đi mua thêm vẫn còn kịp, chúng ta lái xe đi ra ngoài mua thêm." Kiến Vũ ôm đứa con mập mạp đi. Thời buổi hiện nay, siêu thi cũng không nghỉ Tết, mua gì cũng rất tiện.
Vì vậy ba người lớn cùng một đứa trẻ ra ngoài mua đồ.
Ba mươi rất lạnh, thế nhưng nhìn thấy tuyết rơi, Hạ Bảo vui vẻ đến quên cả lạnh, hận không thể từ trong lòng Kiến Vũ nhảy xuống. Hắn ở trong lòng Kiến Vũ ngọ ngoạy chỉ chỉ vào người tuyết giả nói: "Búp bê ~" "Búp bê ~" liên tục.
Kiến Vũ cảm giác ôm hắn bây giờ khó khắn gấp hai lần, thở phì phò nói: "Đó không phải búp bê, là người tuyết. Búp bê của Hạ Bảo ở nhà."
Hạ Bảo dừng động tác nhìn mama, chỉa chỉa người tuyết: "Hứa nhân?!!"
Kiến Vũ gật đầu: "Tuyết nhân." Hắn nói thật chậm từng chữ để Hạ Bảo nghe cho rõ ràng.
(Trong tiếng trung, từ "hứa" (许): lời hứa, hứa hẹn, phát âm giống từ "tuyết" (雪) nên bé Hạ Bảo mới nghe nhầm)
Hạ Bảo nói lại một lần: "Người tuyết."
Kiến Vũ vui vẻ xoa đầu hắn: "Hạ Bảo thật thông minh, lại nói cho ta biết ta là ai?"
Hạ Bảo không đề ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh/1319897/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.