Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
Từ trong quán đột nhiên hàng loại kiếm khách vận y phục đen, che mặt, đồng loạt xông ra tấn công thẳng vào đám binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi, thừa lúc mọi người chưa kịp phản ứng tấn công. Tình huống bây giờ khá là hỗn loạn, tiếng đánh nhau từ binh khí phát ra "choeng, chang", máu từ những kẻ bị đánh bại dưới lưỡi kiếm vô tình văng tứ phía. Ngay lúc nguy cấp, Đông Cung liền đưa Thanh Xà kiếm cho Dung Ly, cố tình nói lớn để cho cô ấy nghe rõ, không bị cho tiếng ồn cản trở: - Cô mau cầm lấy thanh kiếm và tự bảo vệ cho bản thân mình đi! Nói rồi Đông Cung đưa Dung Ly thanh kiếm, nhận được thanh kiếm quý báu của mình, nàng không còn gì vui hơn, liền rút kiếm ra, luồng ánh sáng màu xanh thẳm lóe lên, bằng những động tác liến thoắn nhanh nhẹn, nàng đã đỡ được hầu hết các đòn tấn công từ đối thủ. Từ trong đám người áo đen, có một kẻ hình như đã nhận ra được thanh kiếm mà Dung Ly đang cầm trên tay, liền la to ra lệnh: - Các anh em, mau tập trung tấn công con bạch hồ đó, hãy cướp kiếm về cho chủ nhân để lập công! Nói rồi cả đám người đột nhiên dồn dập nhau tấn công Dung Ly, nàng ấy lúc này vừa ngỡ ngàng không biết có chuyện gì xảy ra với bọn họ, lại bị sức ép tấn công dồn dập nên đã có phần đuối sức. Nhận ra dáng vẻ đã thấm mệt của Dung Ly, một tên trong đám liền dùng thanh kiếm trên tay, tiến thẳng từ phía sau nàng ấy, cố ý muốn đâm thẳng vào tim nàng. Đột nhiên lúc này, một bóng đen bay đến, ánh sáng lóe lên, kiếm của tên đó văng ra xa, đồng thời cổ của hắn bị cắt một vết sâu, máu từ từ phún ra, ngã quỵ. Thì ra người bay đến khi nảy chính là Đông Cung, chàng lại một lần nữa cứu mạng Dung Ly. Ngay lúc này, Đông Cung đẩy Dung Ly sát vào người mình, một tay cầm Tử Thanh kiếm, tay kia giữ lấy tay cầm kiếm của nàng, thi triển những đường kiếm điêu luyện nhanh như chớp, mục tiêu lại rất chính xác khiến cho bọn người ấy không cầm cự nổi. Chẳng mấy chốc đám người đã bị đánh tan tác, chỉ còn lại hai tên sống sót định dùng khinh công bỏ chạy. Đông Cung khi này mới buông tay Dung Ly ra, dùng phi tiêu ném vào chân của hai tên áo đen định bỏ chạy. Bị trúng tiêu, bọn chúng đau đớn ngã xuống đất. Ngay giây phút bọn chúng vừa rơi xuống, cũng là lúc Doanh Hạo bay lại, đường kiếm của hắn nhanh đến nổi chém đứt cổ của hai tên thích khách chỉ trong chớp mắt. Mọi người xung quanh lúc này ai nấy đều ngỡ ngàng, không chỉ vì chuyện vừa bị tấn công bất ngờ khi nảy, mà còn về chuyện Doanh cận vệ chém chết hai tên là đầu mối duy nhất để truy ra đầu đuôi chuyện này. Doanh Hạo bước đến bên Đông Cung, quỳ xuống cúi đầu, tạ tội: - Thuộc hạ xin tướng quân hãy trách tội! Khi nảy thuộc hạ thấy bọn chúng định rút ám khí trong người ra nên mới chạy lại định ngăn cản, nhưng lại lỡ tay giết chết cả hai. Thuộc hạ biết bản thân mang tội nặng! Đông Cung lúc này đang đứng nhìn xung quanh, quan sát kỹ càng bọn áo đen, xem xét số lượng binh sĩ tổn thất, rồi nhìn lại Doanh Hạo đang quỳ nhận tội, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, rồi nói giọng trầm trầm: - Ngươi đứng lên đi, cũng không thể trách ngươi được! Sau đó chàng hạ lệnh: - Tất cả nghe lệnh ta, mau dọn dẹp sạch sẽ những cái xác này, chôn cất họ cẩn thận. Khám xét người bọn thích khách xem có thứ gì bất thường thì nhanh chóng báo cáo! Tất cả đồng thanh: "Tuân lệnh". Nói rồi Đông Cung quay người bước đi về phía cạnh bờ sông xa xa gần quán nước ấy. Những giọt máu nhỏ xuống từ Tử Thanh kiếm vẩn chưa dứt thì đã được chàng tra vào bao. Dung Ly thấy vậy mới vội vã chạy theo sau, nhưng lại không dám đi sát vì có lẽ nàng cảm nhận được tâm trạng lúc này của Đông Cung không được tốt cho lắm. Nàng sợ lại một lần nữa rơi vào tình huống nguy hiểm vì con người khó đoán, khó gần này.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau