Trần Anh Thư về đến phòng bệch của Phong Thanh Dương cô thở phào nhẹ nhõm, tuy đi thang máy nhưng đường xa nên cũng mệt.
Đặt đồ xuống bàn rồi liếc nhìn anh đã thấy anh ngủ rồi. Gương mặt bị thương có hơi khác một chút nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp như tạc kia của anh, đứng nhìn anh nhưng lại bất giác đi tới. Gương mặt có sức hút, bàn tay cô vô giác để sờ lên thì đột nhiên anh lại tỉnh dậy.
Nhận ra gì đấy rồi cô dụt tay lại cười trừ nói với anh.
"Em vừa mua chút đồ ăn tẩm bổ về cho anh, có cả cháo nữa"
Nói xong cô lại bàn lấy một hộp cháo mà mình đã mua sẵn, mùi thơm phức của thức ăn bay ra cũng khiến cho bụng của anh không yên phận mà cồn cào. Chất giọng khàn anh nói.
"Anh muốn người yêu đút"
"Nhưng mà..."
Cô nghĩ lại, dù sao anh cũng là bệnh nhân, một chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không có vấn đề gì, trong lúc cô đang phân vân thì anh lại nói tiếp.
"Sao thế? Anh đang bị bệnh thế này...Em...em hết thương anh rồi à?"
Ôi trời. Cô đang nghe cái quái gì vậy! Không thể tin nổi mà, cái tên tổng tài này trẻ con thật đấy, mới nghe mới từ sến súa ấy của anh thì da gà ra vịt nổi cả lên, thoáng chốc rùng mình.
"Được rồi để em đút cho"
Phong Thanh Dương như thể đã đạt được mục đích của mình gương mặt anh cười khoái chí, dù bị thương rất đau nhưng mà bên cạnh có cô người yêu xinh như hoa như ngọc lại dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-dai-boss-sieu-cuong-bao-nhe-chut-thoi/434942/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.