Trần Anh Thư trước câu hỏi chất vấn ấy của Phong Thanh Dương cô không nói gì mà chỉ quay mặt đi, khuôn miệng của cô hơi nhếch lên cười nhẹ như đang giấu cảm xúc gì đó.
Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, không phải vì cô sợ anh, cũng không phải vì muốn tránh né mà thật sự là do khuôn mặt anh lúc này trông rất buồn cười, hai mắt thâm quầng như gấu trúc đã thế miệng còn sưng lên một cục như bị ong đốt.
"Em...em tránh né anh sao? Còn giận anh à"
"Hả, em không có"
Thấy anh nói như vậy cô liền quay lại nhìn anh rồi bất giác cô bật cười, lông mày anh nhíu lại khó hiểu.
"Anh bị thành ra thế này mà em còn cười!"
Trần Anh Thư Không cảnh giác lại bị một tay to lớn của Phong Thanh Dương kéo lại khiến cô ngã nhào vào ngồi lên chân của anh, cô hơi hoảng hốt nhìn xuống nhưng cũng may là Không phải đang ngồi lên chân bị gãy.
"Này! anh đang bị thương đấy làm như thế không hay đâu"
Cô vừa cảnh báo xong thì đã thấy anh đưa gương mặt của mình lại hít một hơi mùi thơm cơ thể của cô, ánh mắt anh thăng trầm không rõ cảm xúc, tay anh đặt lên eo của cô không có dự định muốn để cô rời khỏi.
Trong một giây phút nào đó cô dường như siêu lòng, tim cô đập nhanh đến khó thở, gần gũi sau bao nhiêu ngày xa cách cảm xúc dồi dào, đứng trước anh cô chỉ biết bản thân mình rung động.
Trong một phút giây nào đó cô cảm thấy người đàn ông của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-dai-boss-sieu-cuong-bao-nhe-chut-thoi/434940/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.