Sau một buổi làm việc mệt mỏi của công ty, cô khởi động tay, vặn người nhẹ. Liếc nhìn lại phía của Hoàng Kiều Vi thì bỗng thấy cô ta đang nhìn cô chằm chằm, cô có chút bất ngờ nhưng rồi vờ như không biết gì.
Mọi người bắt đầu đi ăn cơm trưa, cô cũng thế. Định bụng rằng bản thân sẽ xuống lấy xuất của mình đem lên phòng làm việc ăn, dù sao cô cũng không quen ăn uống ở nơi đông người cho lắm.
Cầm xuất cơm dành cho bản thân trên tay, cô đang đi lên phòng làm việc thì thấy Hoàng Kiều Vi cùng một nữ đồng nghiệp nữa đang đi xuống phòng ăn. Cô không muốn liên quan gì đến cô ta nên chỉ thản nhiên mà bước qua.
Không đơn giản như cô nghĩ trong đầu. Hoàng Kiều Vi nhìn thấy cô thì liền chạm vào vai cô.
"Trần Anh Thư, cô có một mình thôi sao. Còn cầm cơm lên chỗ làm như vậy, cô không biết quy tắc thật à?"
"Công ty mình có quy định không được đem cơm trưa lên phòng làm việc sao?" Trần Anh Thư không chút e ngại mà hỏi lại.
"Cô còn dám trả treo với tôi? Cô đừng quên lời cảnh báo lúc trước"
Trần Anh Thư dù sao cũng không thích qua lại nhiều lời. Ở trong ca dao người ta hay nói nước sông không phạm nước giếng, còn ở ngoài đời cô ngồi một chỗ thì nước bẩn vẫn chảy đến chân. Thấy cô vẫn không có chút gì sợ hãi Hoàng Kiều Vi nói tiếp.
"Người mới cũng khá quá rồi đấy"
"Khá hơn cái nết của chị là được"
Hoàng Kiều Vi nghe được câu nói đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-dai-boss-sieu-cuong-bao-nhe-chut-thoi/273255/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.