Bây giờ Dĩ Ngọc biết đáp lại ra sao khi sự thật quả đúng như lời anh nói. Liễu Vô Tịnh là một người mà cô và cả những loài hồ ly khác kính trọng. Nhưng mối thù năm đó mà loài người đã gây ra cho bọn cô lại được Liễu Vô Tịnh dễ dàng bỏ qua, anh không biết đau lòng cho đồng loại của mình ư. 
- Đúng, ngài nói không sai, chính tôi đã làm ra tất cả. Có một điều tôi không hiểu sao ngài có thể tha thứ cho con người trong khi đồng loại của mình bị lũ khốn đó hãm hại. 
Những hình ảnh kiếp trước lên tục ùa về, Dĩ Ngọc càng nghĩ càng căm phẫn những tên đó, hận không thể trả thù ngay lúc đấy mà phải kiên nhẫn chờ đợi hồi sinh thân thể của mình ở kiếp sau. 
- Cả chúng ta và bọn họ ai cũng có cái sai của chính mình, sao các người không chịu nghe lời tôi mà vẫn cố tình làm ngơ để rồi xảy ra sự việc ngày hôm đó. Chuyện đã qua từ kiếp trước thì hãy để nó qua đi, bây giờ nếu cô còn coi tôi là tiên sinh thì hãy đi đầu thú với cảnh sát về tội của mình gây ra. Hãy buông bỏ có được không ? 
Dĩ Ngọc không cam lòng, dù rằng có chết cô vẫn không bao giờ tha thứ cho con người. Giờ đây Liễu tiên sinh đã xuất hiện, chắc chắn mọi kế hoạch sau này của mình bị ngài ấy ngăn cản. Nếu như thế chi bằng tự kết liễu chính bản thân chứ không bao giờ chịu khuất phục. 
- Xin lỗi nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-cua-ho-ly-chiem-huu/2849969/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.