Ban đầu anh còn chần chừ, định tẩu thoát nhưng vết thương vẫn chưa lành nên chỉ chạy mấy bước là cơn đau truyền đến. Đường Nghiên mỉm cười, tiến lại bế con vật này lên. Hình như, sự dịu dàng của cô có phần làm anh bớt lo lắng đôi chút nhưng vẫn còn vương vấn nỗi hoài nghi. Tại sao con người này lại cứu anh, liệu cách cư xử nhẹ nhàng kia là thật hay là để giấu đi sự nguy hiểm phía sau vỏ bọc này. 
- Vết thương ngươi còn chưa đỡ đâu. Đừng có chạy lung tung nhé! 
Ngày này qua ngày khác, lúc đầu anh cũng định xem người con gái kia muốn dở trò gì. Anh tên là Liễu Vô Tịnh, là một con hồ ly trước nay quen sống trên núi, nay bị trọng thương bằng một nguyên do nào đó mình lại được đưa về căn nhà xa lạ của con người. 
Có lẽ do quan niệm của mình loài người đều không tốt đẹp nên anh rất ác cảm, tất cả đều tâm địa như nhau nhưng hình như anh thấy mình đã đã lầm. Từng cử chỉ, lẫn hành động ân cần của cô gái đã dần thuần hóa Vô Tịnh lúc nào không hay. Khi cô ấy cười, anh cảm thấy vui lây, khi cô ấy khóc anh cảm thấy thật đau lòng. Nụ cười người con gái như ánh nắng, nhen nhóm sửa ấm trong tâm trí một con cửu vỹ hồ trước nay không biếc cảm giác được chăm sóc là gì. 
Liệu đây là rung cảm? Giờ đây vết thương đã khỏi hẳn, nếu muốn hoàn thành cấp bậc thì phải tu luyện thêm nhưng anh vẫn còn luyến tiếc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-cua-ho-ly-chiem-huu/2849917/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.