Văn phòng thoáng vương vấn khói mùi thuốc lá, đợi đến khi người bên ngoài bước vào thì Mặc Đông Viễn với gạt bỏ tàn thuốc. Bộ dáng rất tự nhiên, không cần ngó cũng phần nào đoán được người bước vào là ai. Hắn ta chỉ cười nhẹ.
- Hôm nay ông đi muộn nhỉ, tôi ở đây cũng lâu rồi đấy.
Ban đầu Lâm Bạch cũng ngạc nhiên, tên này cứ đến văn phòng thất thường rồi ngồi ở đây. Việc đó cũng không phải lần đầu hắn như thế nên không có gì làm lạ, chỉ có điều lúc nào cũng làm ông ta bất ngờ. Làm chủ tịch như hắn cũng an nhàn, muốn ở đâu lúc nào thì ở không nhất thiết ngày nào cũng đến công ty. Ai như mình, đâu có rảnh mà như vậy.
- Đông Viễn? Cậu đến đây lúc nào thế? À mà vừa nãy tôi nghe nói nhị tiểu thư Sở gia đến đây trình báo về việc cậu xâm phạm thân thể cô ta đó, mà cậu lại bắt đầu nhắm đến con nhỏ đó rồi à?
Vẻ mặt vẫn thư thả, Đông Viễn cũng không có gì phải lo lắng. Quả thật lời nói của hắn ta với Á Vân chỉ mang tính đe dạo, nếu cô ta trình báo hay làm gì đi chăng nữa hắn cũng không bị ảnh hưởng.
- Chậc, cô ta cũng cam đảm đấy nhỉ. Nhưng không sao, an phận làm diễn viên nổi tiếng không muốn, dám tố giác tôi thì cô ta tự lãnh nhận hậu quả. Ban đầu Sở Á Vân cũng làm tôi hứng thú nhưng xem ra giờ đây không có chuyện đó nữa rồi!
Cũng coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-cua-ho-ly-chiem-huu/2849910/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.