Đừng để bản thân cô thấy sợ một lần nữa có được không. Dù cho khàn cổ gọi Duật Hàn đến cỡ nào nhưng vẫn chẳng thấy hình bóng của anh. Cô muốn về lắm, cho dù giờ đây có cách nào quay trở lại Tư Hạ cũng muốn làm. Một mình bơ vơ giữa chốn xa lạ, bước chân tiến qua tiến lại mang tâm trạng hoang mang. Anh đưa cô đến đây, chắc chắn Duật Hàn có cách đưa mình trở về chứ. 
- Làm thế nào bây giờ, anh ấy không có ở đây. Ngôn Duật Hàn, tôi muốn về. Đừng làm tôi sợ nữa có được không, làm ơn đáp lại đi mà. Anh đâu rồi, ra đây đi đừng chơi trò trốn tìm nữa! 
Đến giờ này, Sở Tư Hạ cũng cảm thấy mình dần bỏ cuộc không gọi anh nữa. Gieo ít hy vọng để Duật Hàn có thể nghe được, hình như mọi thứ đều công cốc. 
Đã vậy, anh không đưa cô ra khỏi đây thì cô nhất định tự tìm đường về. Mục đích của Duật Hàn làm Tư Hạ không hiểu, cô cũng không muốn hiểu mà giờ đây nóng lòng tìm được đường ra. Ánh mắt vô thức lại một lần nữa nhìn lên đằng trước, mấu người vừa nãy mình thấy vẫn còn ở đó. Mà có một điều rất lạ, cô gọi lớn tiếng như thế mà bọn họ không nghe thấy sao. 
À đúng rồi, có thể hỏi mấy người ấy mà. Chắc chắn sẽ biết được chút ít thông tin, một suy nghĩ thoáng qua có vẻ ổn. Sở Tư Hạ gật đầu đồng ý quyết định của bản thân, từ từ đi lại chỗ cây đào kia. 
Khoảng cách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-cua-ho-ly-chiem-huu/2849890/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.