Đi một chặng đường dài đằng đẵng, chiếc xe đã bắt cóc Sở Tư Hạ cuối cùng cũng đến nơi. Chỗ này là một nhà kho khá cũ, khung cảnh toàn bộ xung quanh đều là cây cối, trông nó thật âm u khi trời càng trở về đêm. Lâm Bạch khi tắt khóa xe phải vội đi đến ghế sau đỡ Tư Hạ.
Mặc Đông Viễn tuy đã ra trước đó nhưng chẳng động tay động chân. Cứ để cho người của mình đưa cô vào trong. Hắn ta quan sát toàn bộ cảnh vật, quả là Lâm Bạch đã chọn một nơi khiến mình khá hài lòng. Điều quan trọng, nơi đây tách biệt hoàn toàn với nhà dân nên an tâm vì hành động của mình sẽ không ai phát hiện và để ý.
Càng vào bên trong, nhà kho này càng khiến người ta khó chịu. Vài mạt nhện bám đầy các góc tường, có vài đồ đạc cũ chẳng có giá trị có vẻ để đó đã lâu. Thỉnh thoảng, có vài hạt bụi cứ bay phất phới trong gió khiến cho Mặc Đông Viễn thỉnh thoảng lại có cơn ho.
- Khụ...khụ...bụi thế không biết. Nhưng mà thú vị thật, chắc chắn nơi này sẽ khiến cô ta ám ảnh không bao giờ quên. Trói cô ta vào vào cột kia đi!
Lâm Bạch gật đầu vâng vâng dạ dạ, rõ ràng biết bản thân mình đang làm điều sai trái nhưng ông ta đang chung một con thuyền với Đông Viễn. Là một người được mọi người gọi là luật sư minh bạch, công minh thế nhưng ẩn sâu bên trong là con người nham hiểm chưa để lộ ra mà thôi.
- Vâng.
" Cũng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-cua-ho-ly-chiem-huu/2849869/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.